Sau khi Kỳ Ngạn Lễ cúp điện thoại, anh ta nhìn vào bức ảnh trên bàn.
Anh ta cầm bức ảnh lên và nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trong ảnh, là một khuôn mặt có vài nét tương đồng với Mô Vi Lan.
"Tang Tang, tâm nguyện em chưa thực hiện được, anh sẽ tìm người giúp em thực hiện nó."
Anh ta không làm việc ở Kỳ Thị mà mở một công ty không liên quan đến lĩnh vực của Kỳ Thị.
Anh ta không xuất thân từ ngành mỹ thuật, cũng không phải xuất thân từ ngành thiết kế quảng cáo.
Anh ta thành lập Ả Hoa chỉ là vì Kiểu Tang.
Ước mong khi còn sống của Kiểu Trang là trở thành một nhà thiết kế hạng nhất.
Cô ấy thích vẽ, thích vẽ chân dung, thích thiết kế quần áo, thích tất cả các loại hình minh hoa.
Biệt thự nhà họ Phó.
Sau khi Phó Hàn Tranh đoán Tiểu Đường Đậu vềnhà, Tiểu Đường Đậu không thấy Mộ Vi Lan đâu, cô tiếp tục tức giận.
Di Lan dỗ mãi cũng không được, đành phải đến thông báo với Phó Hàn Tranh: "Cậu chủ, hay là cậu tìm cổ chủ về đi.
Tiểu Đường Đậu làm loạn mãi, đập phá đồ linh tinh trong phòng.
Tiểu Đường Đậu không chịu ăn, khóc đến mức hai mắt đểu sưng lên hết rồi..."
Tiếng khóc lớn của Tiểu Đường Đậu đến tại Phó Hàn Tranh, Tâm trang của anh vốn đã không tốt, sau khi nghe thấy tiếng khóc này lại càng tro nên cáu kinh hơn.
Phó Hàn Tranh sải bước đến phòng của Tiểu Đường Đậu, cô bé nhìn thấy anh giật mình sợ hãi rồi bắt đầu khóc to hơn.
“Ah huhuuuuuuu...Mộ Mộ đi đâu rồi! Con muốn Mộ Mộ! Ah huhuuuu."
Tiểu Đường Đậu cảm chú lợn hồng trong tay và đập lên người Phó Hàn Tranh: "Bồ, con muốn Mộ Mộ! Bố mau đi tìm Mộ Mộ! Ah huhuuuu."
Di Lan đứng bên cạnh, nhìn thây vậy rất thương cô bé: "Cậu chủ, Tiểu Đường Đậu khóc nhiều quả rối.
Nếu còn tiếp tục khóc như thế này, ngày mai đội mắt của con bé chắc chắn sẽ rất đau."
Khuôn mặt của Phó Hàn Tranh ủ rũ, anh đưa taylên ăn thái dương, rối nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đang khóc của Tiểu Đường Đậu,
"Con khóc, cô ấy cũng sẽ không quay về.
Nếu mắt con đau, bố sẽ đưa con đến bệnh viện để tiêm."
Nước mắt nước mũi lăn dài trên mặt Tiểu Đưởng Đậu, nghe thấy bị "di tiêm", cô bé sợ hãi ngừng khóc trong phút chốc, cô bé sut sit nghen ngào hỏi: “Tại sao Mộ Mộ không quay về! Có phài là bố đã chọc giận để Mộ Mộ bỏ đi không!"
Tiểu Đường Đậu giận dữ ném đồ chơi xuống đất, rồi lại nhất lên ném vào người Phó Hàn Tranh.
“Bố thật xấu tính! Bố chọc giận Mộ Mộ của con! Bố đi tìm Mộ Mộ về đây cho con!"
Phó Hàn Tranh không né tránh, con búp bê đập nhẹ vào người anh, không có chút lực nào.
Nhưng lại khiến anh cảm thấy khó chịu hơn, anh lạnh lùng dạy dỗ: "Nhặt tất cà mọi thứ dưới đất lên!"
"Con không! Con không nhặt! Bố tìm Mộ Mộ về đây thì con sẽ nhặt!"
Mặc dù Phó Hàn Tranh bình thường rất cưng chiều Tiểu Đường Đậu, nhưng khi anh trở nên nghiêm khắc, không ai có thể bào vệ được Tiểu Đường Đậu: "Con không dọn dẹp sạch phòng của mình thì đừng ăn!""Không ăn thì không ăn! Hừ!"
Tiểu Đường Đầu khoanh tay, ngồi lên bụng của con Baymax, cô bé rưng rưng nước mắt nhìn Phó Hàn Tranh, không có ý định củi đầu.
DI Lan thấy vậy, vội vàng củi xuống định giúp Tiểu Đường Đậu dọn dẹp phòng, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh mắng: “Không được phép giúp con bé!"
Mới ba tuổi, sao lại giống mẹ con bé như thế cơ chử, đều muốn đối đầu với anh phải không?
Phó Hàn Tranh quay người rời khỏi phòng của Tiểu
Đường Đậu.
Di Lan không no liéc nhìn Tiểu Đường Đậu, nhưng lại không dám giúp cô bé: “Cô chủ nhỏ, cô nghe lời dọn dẹp phòng đi.
Đừng chọc tức bổ cô nữa, nếu không đến lúc không cho cô ăn, tôi cũng không giúp được cô đâu."
Sau khi di Lan đóng cửa lại, Tiểu Đường Đậu ngôi đỏ và sụt sit, cô bé lấy tay lau nước mắt trên mặt, chiếc bụng đói kêu ọc ọc.
Cô bé lén lút đến bên ngăn kéo, lấy một túi đồ ăn lớn và ngồi trên sàn nhanh chóng ăn.
Khóc nhiều quá nên đói rồi, đợi cô bé ăn no rồi sẽ khóc tiếp.
Như vậy, bố sẽ cảm thấy phiền phức và đi tim Mộ Mộ!Di Lan không yên tâm và hỏi Phó Hàn Tranh: "Cậu chủ, không để cho cô chủ nhô ăn tối thật sao? Nếu đói quả bị làm sao thì sao?"
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói: "Di tường con bé thực sự tuyệt thực à? Trong phòng nó bày đẩy đo än, lúc nào nó đói nó sẽ tự biết ăn."
"Nhưng mà, phía cô chủ, cậu thực sự không đi."
Di Lan vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đút tay vào túi quần và ngắt lời di Lan: "Cô ấy tưởng rằng cái nhà này cô ấy muốn đến là đến, muốn đi là đi hay sao?"
Nếu đã đi rồi, có bản lĩnh thì đứng bao giờ quay
Anh muốn xem xem cô bản lĩnh đến mức nào!
...
Sau khi Tiểu Đường Đậu ăn no, cô bé lấy đồng hồ điện thoại ra khỏi cặp sách, tìm số điện thoại của Mộ Vi Lan và gọi đi.
Sau khi điện thoại được kết nối, Tiểu Đường Đâu òa khóc: “Mộ Mộ! Mộ Mộ đang ở đâu vậy! Mộ Mộ không cần Đường Đâu nữa sao?"
Mộ Vi Lan nghe thấy cô bé khóc lớn, trái tim cô
ve!như thế bị mỗi lưỡi dao đâm vào: "Mẹ...Đường Đậu, con đừng khóc có được không? Mấy hôm nữa mẹ sẽ đến thăm con."
"Ah huhuuuu...con không muốn! Con muốn me về ngay!"
Nhưng mà cô vừa mới rời khỏi nhà họ Phó, làm sao có thể về được bây giờ?
Cho dù cô muốn gặp Tiểu Đường Đậu, sợ là Phó Hàn Tranh cũng không cho phép?
"Bố không cho con ăn...con đói lắm...Mộ Mộ..con sắp chết đói rồi!"
Cô bé sờ tay lên chiếc bụng vừa ăn no của minh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trái tim Mộ Vi Lan khế thắt lại, vừa thương vừa giận: "Tại sao bố con có thể không cho con ăn chứ?"
Tại sao Phó Hàn Tranh có thể trút giận lên người đứa bé chứ!
Mộ Vị Lan không thể ngoi yên, cô dỗ dành Tiểu
Đường Đậu qua điện thoại: "Đường Đậu ngoan, con đừng khóc nữa.
Mẹ lập tức quay về có được không?"
Tiểu Đường Đậu gật đầu: "Vậy mẹ mau về đi, mẹ còn không về, con sẽ ngất xỉu mất!
Ngay sau khi cúp điện thoại, Phó Hàn Tranh đẩycửa phòng cô bé a,
Tiểu Đường Đậu vội vàng nhét chiếc đồng hồ vào trong cặp, liếc nhìn Phó Hàn Tranh và run rẩy nói: "Bổ."
Phó Hàn Tranh bưoc tới, tịch thu chiếc đồng hồ của cô bé! Tiểu Đường Đậu ôm lấy chân của Phó Hàn Tranh:
"Bố trà lại đồng hồ cho con!"
"Nếu con muốn đồng hồ thì hãy ngoan ngoãn nghe lời, thu dọn đồ đạc trong phòng rồi xuống nhà ăn toi.
Tiểu Đường Đậu vội vàng nhắt những con búp bê ở dười sàn, vừa mang những con búp bê đó đến bên cạnh giường, vừa thở dài hát: "T đời này chỉ có me là tốt nhất, đứa trẻ có mẹ giống như một vật quý...đứa trẻ không có mẹ giống như một ngọn cỏ...rời khỏi vòng tay của mẹ...biết tìm hạnh phúc ở đâu!"
Phó Hàn Tranh cau mày, cô nhóc này hát linh tinh cái gì vậy!
Sau khi Tiểu Đường Đầu thu dọn những con búp bê xong, cô bé ngoan ngoãn xuống nhà ăn tối.
Vừa ngồi xuống bàn, Mộ Vi Lan đã về đến nhà họ Phó.
Ngay khi vào nhà, cô nhìn thấy Tiểu Đường Đậudang lay cơm trong bát.
Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Mộ VI Lan, vội vàng vứt Phó Hàn Tranh cau mày: "Phó Mặc Trành, ai cho đũa xuống.
con vật đũa lung tung? Mau nhặt lên!"
Tiểu Đường Đậu bị uy hiếp bởi sự nghiêm khắc của bố mình, nhưng khi nhìn thấy Mộ Vi Lan, cô bé lập tức khóc lớn: "Ahh huhuhuuuuu...
Bố hung dữ với con!"
Mộ Vĩ Lan nhanh chóng bước lại gần, ôm Tiểu Đường Đậu vào lòng: "Phó Hàn Tranh, anh hét lên với con bé làm gì!"
Cô biết, anh ghét cô, nhưng tại sao anh lại hét lên với Tiểu Đường Đậu của cô!
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm, anh cười khẩy và chế giễu: "Chang phải cô rời đi hùng hổ lắm sao? Còn quay về làm gì vậy?"
"Tôi chỉ là không yên tâm về Tiểu Đường Đậu!".
"Tiểu Đường Đậu ăn no mặc ấm, cô lo lắng điểu gì hà?"
Lúc này Mộ Vi Lan mới phản ứng lại, cô tường rằng Phó Hàn Tranh kêu Tiểu Đường Đậu nói dổi để lửa cô quay về, cô cau mày nói: "Anh để Đường Đậu nói dối rằng anh không cho con bé ăn tối, lừa tôi quayvé, bây giờ anh còn hỏi tôi quay về làm gì? Phó Hàn Tranh, anh thật vô liêm si!"
Phỏ Hàn Tranh thốt ra từng chữ: "Tôi chưa bao giờ dạy trẻ con nói dối."
Tiểu Đường Đậu cảm thấy dường như minh đã phạm sai lầm, cô bé vội vàng ôm Mộ Vi Lan và nhận lỗi: "Mộ Mộ, là con nhớ mẹ quá rồi! Con moi lừa mẹ thôi! Mẹ đừng trách bố!"
Mộ Vi Lan sững sờ, có chút chột dạ, cô mím chặt môi.
Phó Hàn Tranh kéo Tiểu Đường Đậu từ trong lòng cô ra: "Cô đã đi rồi thì đi hẳn đi.
Đừng suốt ngày đến làm phiên cuộc sống của tôi và Đường Đậu."
Trái tim của Mộ Vi Lan lạnh buốt: “Được, Đường Đậu, con vẫn ổn, vậy mẹ đi đây."
Khi cô quay người lai, nước mắt cô trào ra.
Không biết là bởi vì cô không nỡ rời xa Tiểu Đường Đậu, hay là vì lời nói lạnh lùng của Phó Hàn Tranh
Sau tai cô, là tiếng gào thét của Tiểu Đường Đậu.
Cô nhắm mắt lại và nhanh chóng rời khỏi nhà họ Phó.
Sớm muộn cũng phải chia cắt, thà sớm cắt đứt còn hơn là muộn cắt đứt.
Điểu này tốt cho cà cô và
Tiểu Đường Đậu.Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, anh nghiến chặt răng.
Bình thường anh không thấy cô nghe lời như thế, kêu cô đi, cô thực sự rời đi!
Mộ Vi Lan, cô được lắm!
.