Mộ Vi Lan không dám thở mạnh, cô vội vàng thu đầu về, dựa vào ghế sofa giống như một con rùa.
Nhưng nỗi lo lắng sợ bị phát hiện của cô rõ ràng là thừa thãi, bởi vì phía bên kia, Phó Hàn Tranh đã nhìn thấy cô rồi, nhưng lại không hề ngừng cuộc trò chuyện với Vân Vũ Vi, và coi như một người vô hình.
Điều này khiến Mộ Vi Lan càng kiềm chế hơn.
Tiểu Đường Đậu mím môi, chớp chớp mắt nhìn Mộ Vi Lan: "Mộ Mộ, có phải bổ nhìn thấy chúng ta rồi không?"
Mộ Vi Lan không trả lời, Tiểu Đường Đậu liên trèo lên ghế sofa, hai đầu ghế quỳ xuống ghế, ngước cổ lên nhìn về phía bàn
Tiểu Đường Đậu đột nhiên gọi Phó Hàn Tranh:
Vân Vũ Vi giật mình sợ hãi!
Vân Vũ Vi quay đầu lại nhìn, một khuôn mặt bánh bao non nớt đang nhìn cô ta với ánh mắt tò mò.
Vân Vũ Vi sững sờ, đứa bé này, chắc không phải là đứa con gái ba tuổi mà Phó Hàn Tranh nói tới chứ? "Phó, anh Phó, cô bé
Phó Hàn Tranh mim cười giới thiệu: "Cô bé ấy là con gái của tôi, Tiểu Đường
Tiểu Đường Đậu từ bên ghế sofa chạy đến bên cạnh Phó Hàn Mộ Vi Lan muốn ngăn cản cô bé, nhưng lại không dám lộ diện, cô đành để cô bé chạy đi.
“Bố, đây là mẹ kế bố tìm cho con
Sắc mặt Vân Vũ Vi tái mét, trước mặt mọi người bị gọi là "mẹ kế", thực sự là rất ngại ngùng.
Phó Hàn Tranh cau mày, cố tình dạy dỗ có bé: "Đường Đậu, không được nghịch ngom"
Tiểu Đường Đậu không hề sợ hãi, cô bé năm lấy tay Phó Hàn Tranh và nói: "Bổ, Mộ Mộ cũng ở đây.
Mộ Mộ nói không muốn bố tìm mẹ ke cho con, cô ấy muốn làm mẹ của con."
Mộ Vi Lan ngồi sau ghế sofa, mắt cô mở to, cô nói điều này khi nào thể?
Mộ Vi Lan đứng dậy ngay tức khắc: "Tôi chưa từng nói như vậy." Vân Vũ Vi lại bị bất ngờ, sao lại có thêm một người nữa đến chứ!
Vừa nãy, rốt cuộc có bao nhiêu người đang nghe trộm cuộc xem mắt của cô ta và Phó Hàn Tranh? Vân Vũ Vi nhìn về phía Mộ Vi Lan, ánh mắt ngập tràn sự thù địch: “Anh Phó, cô gái này lại là ai? Chắc không phải là mẹ ruột của con gái anh chứ?
Phó Hàn Tranh lặng lẽ liếc nhìn Mộ Vi Lan rồi khẽ nói: “Tất nhiên là không phải"
Toàn thân Mộ Vi Lan cứng đờ, cô ngây người nhìn anh.
Biểu cảm của anh rất thờ ơ, như thể mối quan hệ của anh và cô chỉ là bạn bè bình thường.
Anh vội vàng phủ nhận thân phận của cô trước mặt Vân Vũ Vi như thế, là do anh đang sợ Vân Vũ Vi sẽ tức giận vì cô sao?
Nhìn thấy sự hoài nghi của Vân Vũ Vi, Phó Hàn Tranh lại mim cười nhìn về phía Mộ Vi Lan và hỏi với giọng thờ ơ nhất: “Cô Mộ, cô hãy nói cho cô Vân đây biết, mối quan hệ của chúng ta là gì."
Anh bình tĩnh nhìn cô, rồi lại thản nhiên gọi cô là "cô Mộ".
Anh rủ bó mối quan hệ của hai người cũng thật là sạch sẽ.
Nếu anh đã muốn làm rõ giới hạn với cô như thế, cô làm sao có thể để anh thất vọng?
Mộ Vi Lan nằm chặt tay, những ngón tay thon dài cảm sâu vào lòng bàn tay.
Trái tim cô dường như bị vò nát bởi một bàn tay lớn, nhưng trên mặt cô vẫn nở một nụ cười: "Cô Vân, tôi và anh Phó chỉ là bạn bè bình thường.
Hôm nay là vì Tiểu Đường Đậu đòi đến đây gặp cô, nên tôi mới đưa Tiểu Đường Đậu đến đây.
Thật sự xin lỗi, làm phiền đến hai người
Dứt lời, Mộ Vi Lan cầm lấy túi xách của mình và rời khỏi nhà hàng Tiên Thủy Vịnh.
Tiểu Đường Đậu lo lắng nói: "Bổ, Mộ Mộ bị bố chọc tức rồi!"
Hừ, bổ nói dối, còn nói hôm nay chỉ cần cô bé đưa Mộ Mộ đến Tiên Thủy Vịnh, bố chắc chắn sẽ để Mộ Mộ cùng về nhà với hai người!
Phó Hàn Tranh bể Tiểu Đường Đậu lên, anh lịch sự nói với Vân Vũ Vi: "Cô Vân, thất lễ
Ra khỏi Tiên Thủy Phó Hàn Tranh bế Tiểu Đường Đậu lên xe: "Con ở trong xe đợi bố" "Bổ, bố phải đuổi kịp Mộ Mộ nhé!" Phó Hàn Tranh khóa cửa xe, anh sải bước theo Mộ Vi
Lan.
đi đâu?" buông tôi ra! Anh không sợ cô Vân sẽ hiểu nhầm mối quan hệ của hai chúng ta à?"
Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì? Vừa nãy ở trong nhà hàng, anh vội vàng phủ nhận mối quan hệ của họ, bây giờ anh lại theo cô làm cái gì?
Phó Hàn Tranh mũi lạnh lùng, anh năm chặt cổ tay cô và kéo cô vào vòng tay của anh: "Mối quan hệ của anh và em, có hiểu nhầm hay không cũng đều là sự “Ý anh là sao?"
Mộ Vi Lan vùng vẫy, cô cau mày và trừng mắt nhìn anh.
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy giận dữ của cô và hỏi: "Nếu hôm nay không phải anh để Tiểu Đường Đậu dụ dỗ em đến Tiên Thủy Vịnh gặp anh, em định né tránh anh bao lâu
Đôi của Mộ Vi Lan run rẩy dữ dội.
Anh nói cái gì chứ? Anh cố tình đi xem mắt với Vân Vũ Vi, để Tiểu Đường Đậu nói cho cô biết, rồi dụ cô đến đây gặp anh?
Nhưng Mo Vi Lan sẽ không bao giờ tin anh nữa, cô cười khẩy: "Đúng như anh Phỏ vừa nói, chúng ta đã không có chút quan hệ nào nữa.
Nếu đã không có quan hệ gì, tại sao tôi phải đến gặp anh?” "Vậy em nói cho anh biết, tại sao hôm nay em lại đến Tiên Thủy Vịnh tìm anh?"
Mộ Vi Lan sững sờ, người đàn ông này rõ ràng đang bẫy cô! "Tôi không có! Là Tiểu Đường Đậu nói muốn xem mẹ kế tương lai của con bé, tôi..."
Cô vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh hỏi ngược lại: "Em vội vàng đến Tiên Thủy Vịnh tìm anh, lẽ nào không phải vì ghen sao, lẽ nào không phải vì em sợ anh thực sự đi xem mắt với người phụ nữ khác?"
Giọng điệu của anh rất hung hăng, khiến cô nghẹn lời.
Cô chỉ biết nhìn anh chằm chằm, không nói ra được một câu nào.
Mộ Vi Lan cần môi, cô né tránh ánh mắt của anh và lạnh lùng nói: “Anh đi xem mắt với ai thì liên quan quải gì tới tôi! Chúng ta đã chia tay rồi, làm sao tôi có thể ghen được chứ! Tôi chi sợ người mẹ kế anh tìm cho Tiểu Đường Đậu đối xử không tốt với con bé mà thôi."
Phó Hàn Tranh cui xuống, nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đen sâu thảm, ánh mắt ấy như thể đang nói--diên, tiếp tục diễn.
Mộ Vi Lan bất chot cảm thấy tội lỗi: "Anh, anh đã đón được
Tiểu Đường Đậu rồi, vậy tôi đi trước đây!”
Cô vừa quay đi, Phó Hàn Tranh lại kéo cô quay lại: "Ai cho phép em đi?" "Chúng ta đã chia tay rồi, Phó Hàn Tranh!" "Anh đồng ý chưa?"
Vô lại!
Mộ Vi Lan bị Phó Hàn Tranh nhét vào trong xe.
Chiếc Maybach đi chầm chậm trên đường.
Sau đó, Mộ Vi Lan chợt nhớ ra cánh tay anh mới phải nẹp không lâu, bây giờ lái xe có thực sự ổn không?
Cô cau mày hỏi: "Tay anh...khỏi chưa?" “Lo lắng cho anh?"
Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, khẽ nở một nụ cười.
Mộ Vi Lan mím môi: "Tôi chỉ sợ tôi và Tiểu Đường Đậu ngồi trên xe anh sẽ gặp nguy hiểm."
Tiểu Đường Đậu nhìn Mộ Vi Lan, khẩn khoản nói: "Mộ Mộ, tôi nay Mộ Mộ về nhà với con và bố đi.
Mộ Mộ đã rất lâu không kể chuyện trước khi đi ngủ cho Đường Đậu rồi, Mộ Mộ, tối nay Mộ Mộ kể chuyện cho con có được không?"
Mộ Vi Lan trước giờ không thể từ chối Tiểu Đường Đậu.
Phó Hàn Tranh biết rõ điều này.
Cuối cùng, Mộ Vi Lan vẫn mềm lòng, theo hai bố con họ về nhà,
Biệt thự nhà họ Phó.
Trong bữa tối, Phó Chính Viên ngôi ở ghế chính, không vì có sự hiện diện của Mộ Vi Lan mà cố tình tránh nói một số vấn đề.
“Hàn Tranh, hôm nay con đi xem mắt với con gái nhà họ Vân thấy thế nào?"
Ngón tay cầm đũa của Mộ Vi Lan khẽ run lên, Phó Hàn Tranh liếc nhìn Mộ Vi Lan đang cúi gắm mặt xuống, anh nói: "Khá tốt." Ông Phó hơi ngạc nhiên: "Có thể nghe được những lời này từ miệng của con, thật không phải là dễ dàng.
Nếu đã tốt như thế, vậy thì hãy tìm hiểu một thời gian.
Độ tuổi này của con cũng đã đến lúc phải tìm người để ổn định rồi." Mộ Vi Lan buông đũa xuống và nói: "Mọi người từ từ dùng bữa, tôi ăn xong rồi.
Tôi lên lầu xem Tiểu Đường Đậu trước."
.