Phó Hàn Tranh không trả lời ngay, mà bế cô lên thẳng phòng ngủ rồi đè cô xuống và nói: “Hiếm khi mới có thể giới riêng của hai chúng ta, tối nay không làm gì đó, có phải là anh quá có lỗi với bản thân mình không?" “...Có phải đàn ông các anh trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này phải không?"
Mộ Vi Lan đỏ mặt, hai tay cô bám lấy cổ áo sơ mi của anh và nghịch ngợm.
Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô và ra lệnh: "Giúp anh cởi ra."
Phó Hàn Tranh không biết đã muốn có biết bao lâu, thay đối bao nhiêu tư thế.
Đêm nay anh dường như không thể thỏa mãn, muốn cô hết lần này đến lần khác.
Nhưng sau khi anh ăn sạch cô từ trong ra ngoài, không hề thấy anh có chút gì mệt mỏi,
Mộ Vi Lan nằm uể oải trong lòng anh, cô dùng ngón tay vuốt ve lồng ngực của anh: "Em đói quá"
Phó Hàn Tranh khẽ cau mày, nắm lấy tay cô: “Tối nay em ăn gì vậy?"
Mộ Vi Lan nhìn anh một cách đáng thương: "Một bát mì tôm."
Nghe thấy mì tôm, sắc mặt anh khẽ tối lại: “Tại sao lại ăn mi tôm nữa rồi?" "Tiểu Đường Đậu không ở nhà, anh cũng không ở nhà, em thấy trong tủ lạnh trống không nên đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài biệt thự mua một túi mi tôm, vừa ngon lại vừa tiện."
Chỉ là không tốt một chút, dễ bị đói, đặc biệt là khi cần "vận động mạnh".
Phó Hàn Tranh củi đầu hôn cô rồi đứng dậy, Mộ Vi Lan kéo anh lại: "Anh đi đâu thế?" "Chang phải em đói sao?" "Nhưng trong nhà không có thức ăn để nấu." "Siêu thị thực phẩm tươi dưới nhà mở cửa 24h, anh đi mua it nguyên liệu rồi về"
Trải tim của Mộ Vi Lan ấm lên, sau đó cô lại cảm thấy tội loi và lo lắng: “Thôi bỏ đi, em ngủ là sẽ không đói nữa.
Muộn như vậy rồi, mua về còn phải nấu, phiền phức quá."
Phó Hàn Tranh im lặng, nhưng anh đã xuống giường và mặc xong quần áo, anh nói với cô một câu “ngoan ngoãn đợi" rồi rời khỏi phòng ngủ.
Mộ Vi Lan nhìn về phía chiếc vòng tay trên tủ-cô làm như vậy, có thực sự đúng không?
Khi Mộ Vi Lan nghe thấy tiếng nấu ăn dưới phòng bếp, cô lấy chiếc áo sơ mi của Phó Hàn Tranh mặc lên người rồi đi xuống phòng phép.
Ánh sáng ấm áp trong phòng bếp rọi xuống thân hình cao lớn rấn chắc của người đàn ông.
Một Phó Hàn Tranh luôn lạnh lùng lúc này trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Đêm mùa thu bên ngoài lạnh như nước, nhưng trong nhà lại vô cùng ấm áp.
Mộ Vi Lan bước tới, ôm anh từ phía sau và áp mặt vào lưng anh: “Anh đang nấu gì vậy? Thơm quả” "Nấu mì trứng cà chua
Mộ Vi Lan nghiêng đầu ngước nhìn anh từ phía sau: "Hàn Tranh, có ai từng nói với anh rằng, khi anh nấu ăn còn đẹp trai hơn lúc anh làm việc không?"
Phó Hàn Tranh nhướn mày, không đồng tình.
Khi nước trong nồi sôi, Phó Hàn Tranh cho mi vào nồi và đun sôi.
Sau khi đậy nắp nồi, anh ôm người phụ nữ nhỏ bé đang ôm mình về phía trước.
Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, và rồi nụ hôn dần thay đổi, anh nám lấy vòng eo mềm mại và mảnh khảnh của cô.
Khi anh thấy bên trong áo cô trống rồng, đôi mắt Phó Hàn Tranh tôi lại, anh củi đầu hôn lên vành tại cô và hỏi: “Không mặc gì cả, cổ tình à?"
Cô làm gì có, rõ ràng là anh quả cầm thú!
Anh bể cô lên bàn nấu ăn, đứng giữa hai chân cô và hôn cô trong một tư thế rất mơ hồ.
Hôn rồi lại tiếp tục hôn, không thể kiểm soát được nữa...
Cho đến khi Phó Hàn Tranh đè cô xuống và sắp mất kiểm soát, mì trong nồi kêu sùng sục và sắp tràn ra, Mộ Vi Lan vùng vẫy nhắc nhở anh: "Mì sắp cháy rồi.."
Sau đó Phó Hàn Tranh mới buông cô ra và trêu đùa nói: “Ăn no rồi làm cũng không muộn."
Mộ Vi Lan đỏ ứng mặt.
May là mi vẫn chưa cháy, mùi vị cũng không tệ.
Mộ Vi Lan cuộn mì và ăn một miếng lớn, cô ăn rất ngon lành.
Phó Hàn Tranh đưa tay lên và xoa xoa mái tóc của cô: "Ngon låm không?"
Mộ Vi Lan cuộn đũa và đưa lên môi của Phó Hàn Tranh: "Anh nếm thử đồ anh làm đi."
Phó Hàn Tranh cũng không từ chối, anh há miệng và ăn đũa mì.
Khi Mộ Vi Lan ăn đến sợi mì cuối cùng, cô thoải mái năm xuống.
"Tiểu Đường Đậu cũng rất thích ăn mì tôm trứng cà chua anh nấu"
Mộ Vi Lan vô thức nói: "Thật ngưỡng mộ Tiểu Đường Đậu, lúc nào cũng có thể ăn được món mì tôm trứng cà chua do anh tự tay nấu"
Phó Hàn Tranh nhìn cô, điềm tĩnh nói: "Sao, em định sau này rời xa anh à?"
Mộ Vi Lan giật mình, cô mỉm môi và mim cười, nhin xuống cái bát chỉ còn lại nước rồi nhẹ nhàng nói: “Cuộc đời dài như thể ai biết có thể ở bên nhau bao lâu."
Phó Hàn Tranh im lặng một lúc lâu rồi nói: "Tiếu Lan, đợi mấy hôm nữa, anh sẽ dành ra một ngày, chúng ta đến cục dân chính đăng ký kết hôn."
Một tia sáng tối lỏe lên trong đôi mắt của Mộ Vi Lan, rồi cô ngẩng đầu lên và nhướn mày nói: "Được thôi, nhưng mà lần này, anh không được phép bỏ em lại một mình!" “Đi thôi, lên lầu đi ngủ.”
Phó Hàn Tranh bế cô lên lầu.
Sau khi vào phòng ngủ, anh liếc mắt qua chiếc tủ bên cạnh đầu giường, chiếc vòng tay đặt đó đã không thấy đâu nữa.
Chuỗi vòng tay đó giống hết với chiếc vòng tay anh tặng cho Kiều Tang vào sinh nhật lần thứ mười tám của cô.
Mộ Vi Lan bị anh kéo đi làm vận động một lúc lâu, cô mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng rút tay ra khỏi gáy cô, anh cầm điện thoại và ra khỏi phòng.
Phó Hàn Tranh đứng ngoài bên công và gọi điện cho Từ
Khôn.
“Đi điều tra tất cả những thứ liên quan về lý do Mộ Thị phá sản"
Sau khi cúp điện thoại, Phó Hàn Tranh đút tay vào túi quần và ngắm nhìn ảnh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ, ánh mắt của anh còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng.
Sáng sớm hôm sau, khi Mộ Vi Lan dậy rửa mặt, cô nhớ ra Phó Hàn Tranh đêm qua không dùng biện pháp an toàn nào.
Cô luôn chuẩn bị thuốc tránh thai bên cạnh mình, nhân lúc Phó Hàn Tranh xuống lâu, cô uống viên thuốc tránh thai rồi mới đi xuống.
Vừa xuống lầu, một chiếc ô tô đã lái vào trong sân.
Đó lão Lưu, tài xế của nhà họ Phó, anh ta đang dan Tiểu Đường Đậu đi về phía biệt thự.
Tiểu Đường Đậu vào trong nhà, cô bé vội tới ôm lấy Mộ Vi Lan: "Mộ Mộ, hôm qua ông nội nói, mẹ và bố chuyến đến nhà mới rồi, con còn tưởng mẹ và bố không cần con nữa" Mộ Vi Lan vuốt ve đầu cô bé: "Đồ ngốc, tối nay bố sẽ đón con đến đây ở, con có vui không?" a!"
Tiểu Đường Đậu đưa chai nước nhỏ đeo trên cổ cho Mộ Vi
Lan, cô bé cau mày nói: “Mộ Mộ, dì Lan sáng nay cử đòi đưa cho con một chai nước bưởi lớn, Lan nói rằng uống nước này tốt cho sức khỏe.
Nhưng mà con không thích uống, Mộ Mộ giúp con uống có được không?"
Mộ Vi Lam lườm cô bé bằng một nụ cười: "Vậy Mộ Mộ giúp con uống, rồi thay bằng sữa tươi cho con được không?"
Sau khi Mộ Vi Lan đến Á Hoa, cô hoàn thành bản vẽ và đưa cho Kỳ Ngạn Lễ, đồng thời trả chiếc vòng tay cho anh ta.
Kỳ Ngạn Lễ liếc nhìn cổ tay cô và nói: “Tôi thấy cô đeo chiếc vòng này cũng khá phù hợp, tặng cho cô đấy." vòng này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Tại sao Phó Hàn Tranh nhìn thấy nó lại phản ứng lớn như vậy?"
Kỳ Ngạn Lễ khẽ cười: "Cô nghĩ sao?"
Mộ Vi Lan cau mày: “Lẽ nào chiếc vòng tay này cũng liên quan đến Tang?" “Món quà mà Phó Hàn Tranh tặng cho Kiều Tang vào sinh nhật lần thứ mười tám của cô ấy chính là chiếc vòng tay này.
Anh ta đương nhiên sẽ có phản ứng khi nhìn thấy nó."
Mộ Vi Lan siết chặt lòng bàn tay: "Kỳ Ngạn Lễ, rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao Kiều Tang lại chết? Tại sao anh luôn đối đầu với Phó Hàn Tranh? Và còn mối quan hệ của Kiều Tang, anh và Phó Hàn Tranh rốt cuộc là như nào?"
Vi Lan, cô hỏi tôi nhiều câu hỏi như thế, cô hình như rất quan tâm đến mối quan hệ của Phó Hàn Tranh và Kiêu Tang phải không?"
Đôi mắt của Mộ Vi Lan khẽ run rẩy, cô cần môi và nói: “Tôi không có, tôi chi nghĩ rằng sau khi tôi làm rõ mối quan hệ của anh ấy và Kiều Tang, tôi sẽ dễ dàng hành động hơn."
Kỳ Ngạn lễ đứng dậy khỏi chiếc ghế xoay, anh ta bước đến bên cô, củi đầu ghé sát tai cô và nhắc nhớ: "Vi Lan, chắc không phải cô thực sự yêu Phó Hàn Tranh rồi chứ?"
.