Phó Hàn Tranh đưa Mộ Vi Lan trở về công ty.
Buổi trưa anh ra ngoài ăn, buổi chiều vẫn còn một cuộc họp, vì thế không thể “nghỉ việc” mà trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh với Mộ Vi Lan.
Sau khi Mộ Vi Lan mang thai, cô có thói quen ngủ trưa.
Trong văn phòng của Phó Hàn Tranh có phòng nghỉ ngơi.
Mộ Vi Lan trước đây từng ở đó, nên lần này cô quen thuộc, chuẩn bị vào trong nghỉ ngơi.
Kết quả là cô bị Phó Hàn Tranh nắm cổ tay cô, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Mộ Vi Lan cong môi, ngước mặt hỏi anh: "Sao thế?" “Có phải em có thứ gì đó quên cho anh xem rồi không?"
Phó Hàn Tranh cúi xuống, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt rực lửa.
Mộ Vi Lan thực sự quên mất, cô vẫn chưa đưa cho anh xem chiếc nhẫn mà cô mua.
“Em đi lấy.”
Cô vừa đặt chiếc túi giấy nhỏ lên số pha, khi lấy ra, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ.
Tặng nhẫn cho Phó Hàn Tranh, chắc chắn là sẽ rất ngại ngùng.
Mộ Vi Lan lấy ra chiếc hộp nhung màu đen và nói: “Em mua theo cảm nhận của mình, không biết anh có thích hay không.”
Mở chiếc hộp nhỏ màu đen ra, Mộ Vi Lan lấy chiếc nhẫn nam đơn giản ra: Đẹp không?”
Trong mắt Phó Hàn Tranh lóe lên một tia cưng chiều, đưa tay ra cho cô: "Giúp anh đeo nó lên.”
Mộ Vi Lan nhìn thấy anh làm nũng, trong lòng cô rất phấn khởi.
Cô nằm ngón tay mảnh khảnh của anh và đeo lên cho anh, kích thước vừa phải.
Nụ cười trên khóe môi cô mờ nhạt đi một chút, cô liếc nhìn anh và nói: “Nói đúng ra, đây cũng không phải là em chọn đúng.
Em chọn kiểu cách, Hàn Linh nói kích cỡ.
Thật không ngờ cô ấy lại hiểu anh như vậy, đến kích cỡ của ngón tay của anh cũng nắm rõ..."
Phó Hàn Tranh thấy cô ghen tuông, anh cong môi nói: “Lẽ nào em không nên cảm thấy xấu hổ à, mang tiếng là bà Phó, nhưng lại không hiểu anh bằng người phụ nữ khác?"
Mộ Vi Lan phản bác nói: “Người phải tự kiểm điểm lại là anh mới đúng, không phải anh nói anh và Hàn Linh chỉ là bạn bè bình thường thôi sao? Nhưng tại sao cô ấy lại hiểu rõ anh như vậy? Nếu anh không cho cô ấy cơ hội để hiểu về anh, cô ấy làm sao có thể hiểu hết về anh như thế chứ?"
Phó Hàn Tranh nhướn mày, bà Phó khi ghen cũng vẫn rất lý trí.
"Cô ấy từng là bác sĩ tâm lý của anh, có tất cả số liệu về cơ thể của anh.
Anh không biết tại sao cô ấy lại nhớ kỹ như vậy, nhưng anh cũng không để tâm."
Phó Hàn Tranh ôm lấy eo cô, cúi đầu tựa vào trán cô.
Mộ Vi Lan có thể hiểu, Hàn Linh là bác sĩ tâm lý của anh nên biết một vài thứ liên quan đến cơ thể của anh cũng là bình thường.
Nhưng mà đến kích cỡ của ngón tay cũng biết, thật quá khoa trương rồi!
Mộ Vi Lan không thể không suy nghĩ linh tinh một chút.
Hàn Linh chắc không phải đến kích cỡ lớn nhỏ “cậu em” của Phó Hàn Tranh cũng biết rõ đấy chứ!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô đỏ ửng và càng thêm khó chịu hơn!
Đôi mắt sắc bén của Phó Hàn Tranh đương nhiên nhìn được ra sự thay đổi cảm xúc trên gương mặt của cô, anh bật cười hỏi: “Chẳng qua chỉ là biết kích cỡ ngón tay thôi, thực ra nhìn nhiều cũng có thể đoán được ra, chỉ là em không chú ý quan sát kỹ mà thôi."
Mộ Vi Lan nằm lấy góc áo của anh, ngước mắt lên và nhìn anh chằm chằm: “Cô ấy...chắc cô ấy..không phải đến chỗ ấy...kích cỡ của chỗ ấy cũng biết chứ?"
Phó Hàn Tranh cau mày, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, khuôn mặt đẹp trai của anh toát lên một nụ cười: "Tiểu Lan, em nói chỗ ấy, là ở đâu vậy?" =
Biết rõ rồi còn cố tình hỏi! "Phó Hàn Tranh, tối nay về nhà, anh ngủ ngoài phòng khách đi!"
Nói xong, Mộ Vi Lan xoay người muốn đi vào phòng nghỉ ngơi, nhưng lại bị người đàn ông phía sau kéo trở lại và ôm cô từ phía sau.
“Tàn nhẫn vậy sao, để anh mang tội vô cớ, còn để anh ngủ ở phòng khách!"
.