Mộ Vi Lan cứ hỏi liên tục đến lúc vào trong xe, “Câu nói vừa nãy của anh rốt cuộc là ý gì? Cái gì mà người có thể làm cho Phó Hàn Tranh xuất hiện lại là tôi? Sao tôi có thể làm cho anh ấy ra ngoài được chứ?"
Phó Tử Dạ ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, “Từ bây giờ đến lúc trước khi tôi đi, chúng ta có thể tạm thời không nhắc đến cái tên đó không, bây giờ em chỉ thuộc về tôi.
Mộ Vi Lan lập tức yên lặng.
Phó Tử Dạ khởi động xe, một lúc sau, Mộ Vi Lan nhìn anh ấy, tò mò hỏi: “Vậy tôi có thể hỏi anh một câu hỏi không?” “Chỉ cần không liên quan đến người đó, đều được.
“Tại sao anh lại thích tôi như vậy chứ? Chúng ta chỉ mới gặp nhau hai lần, nhưng anh cũng không đến nỗi phải thích tôi như vậy đâu chứ."
Phó Tử Dạ này, lòng yêu thích đối với cô, cô có thể cảm nhận được, rất mãnh liệt rất dữ dội, không thua kém gì sơ với Phó Hàn Tranh.
Phó Tử Dạ sâu lắng nhìn cô, nói: “Nếu như không phải em, tôi và Phó Hàn Tranh, có lẽ sớm đã chết rồi.”
Mộ Vi Lan trong lòng hồi hộp, “Anh là nói, tôi đã từng cứu anh sao?" “Phải, đó cũng là lần đầu tiên tôi gặp em.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?”
Phó Tử Dạ chậm rãi lên tiếng: “Mười năm trước, Phó Hàn Tranh vì mắc bệnh trầm cảm, nên đã tạo ra tôi, thay anh ấy chịu đựng căn bệnh trầm cảm và tâm trạng phiền muộn, chỉ cần anh ấy buồn, thì tôi sẽ xuất hiện, nhưng khi anh ấy mất đi ý thức, quên đi nỗi buồn, thì tôi lại trở thành một người chìm vào trầm cảm và phiền muộn, tôi là vì tâm trạng của anh ấy nên mới xuất hiện, người thay anh ấy gánh vác mọi sự đau khổ, luôn là tôi.”
Vì vậy, đây chính là cái bác sĩ Giang nói, khi một người không có khả năng lại không muốn mở miệng tìm sự trợ giúp, bộ não sẽ tự động mở chức năng tự phòng ngự và bảo vệ, phân liệt ra một nhân cách khác đến thay anh gánh vác?
Trái tim của Mộ Vi Lan, bỗng co rúm lại.
Cô đau lòng cho Hàn Tranh bất lực kia, cũng đau lòng cho Phó Tử Dạ đã thay Hàn Tranh gánh chịu mọi đau khổ.
“Vậy sau đó thì sao, anh gặp tôi như thế nào?" “Năm đó, tôi từng có ý định chết đi.” Phó Tử Dạ nhớ lại mười năm trước...
Sắc đêm của buổi tối hôm đó rất đặc, rất đặc, anh ấy sải bước đi vào trong biển, khi sắp bị cơn sóng dữ dội nhấn chìm, thì ở không xa truyền đến một tiếng hô gọi.
"Này!”
Một cô gái chạy đến, kéo anh ấy lại, “Anh điên rồi sao! Có biết làm như này nguy hiểm lắm không!
Cô gái kéo lấy cánh tay của anh ấy, ra sức lôi anh quay về bãi cát.
"Không phải anh muốn tự vẫn đấy chứ?
Anh mới bao nhiêu tuổi mà đã muốn tìm cái chết rồi?"
Sắc đêm của tối hôm đó rất đặc, xung quanh biển không có một chút ánh sáng nào, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nét khái quát của đôi bên, nghe thấy giọng nói của đối phương, nhưng lại không nhìn rõ mặt của đôi bên.
Phó Tử Dạ cùng cô gái ngồi trên bãi cát, nói: “Tôi chỉ là một cái bóng của một người mà thôi, tôi chết rồi, cũng sẽ không có ai quan tâm đâu.”
Cô gái hì hì một tiếng, bật cười, nói: “Sao có thể chứ, anh không có người nhà sao? Vả lại, ai lại đem bản thân nói thành cái bóng chứ, anh chính là anh, anh sẽ không trở thành cái bóng của bất kì người nào hết.
Chắc anh vẫn còn rất trẻ nhỉ, hôm nay nếu không phải tôi kéo anh lại, thì anh cứ chết như vậy, đáng tiếc biết bao." “Tôi không có người nhà, cũng không có bạn.” Anh ấy có chút khó xử.
Cô gái đột nhiên chìa tay ra, mò được tay của anh ấy, cầm vào, vui vẻ nói: “Tôi tên là Mộ Vi Lan, bạn tôi cũng không nhiều, chi bằng chúng ta kết bạn đi?”
Anh ấy toàn thân cứng đơ.
Cách đó không xa, có một chút ánh sáng, còn có cả tiếng gọi.
“Vi Lan! Mộ Vi Lan!”
Mộ Vi Lan vội vàng bò dậy từ trên bãi cát, nói: “Mẹ kế tôi đến tìm tôi rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải về nhà trước đây, nếu không thì bà ấy chắc chắn sẽ nói tôi không tốt trước mặt bố tôi đấy.
Mộ Vi Lan quay người chạy đi, lại quay người lại hỏi anh: "Đúng rồi anh tên là gì thế?” “Tôi.."
Anh ấy không có tên.
“Như này đi, ngày mai tôi sẽ ở đây đợi em, đến lúc đó tôi sẽ nói cho em biết, tên của tôi.”
Anh ấy vẫn chưa nghĩ ra, mình tên gọi là
Mộ Vi Lan buồn cười nói, “Anh thật là thú gì.
vị, được, vậy ngày mai nếu tôi có thời gian thì tôi sẽ lại đến, tôi đi đây!”
Mộ Vi Lan nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng nhớ ra buổi tối hôm đó, “Thì ra người của buổi tối hôm đó, là anh sao?” "Sau đó, tôi ở trên bãi cát ấy, đợi em cả mấy ngày liền, tại sao em không đến?"
Vi Lan nhớ ra rồi, “Ngày hôm sau tôi bị ốm, bố tôi không ở nhà, Thẩm Thu cũng không đưa tôi đến bệnh viện, cứ để như thế, cuối cùng họ thành viêm phổi, tôi ở nhà nghỉ ngơi cả nửa tháng, sau đó tôi cũng quên béng đi chuyện này...
Ngón tay đang nằm vào vô lăng của Phó Tử Dạ, trắng xanh, hai tay siết thành nằm đấm,“Thẩm Thu? Mẹ kế của em sao? Sao bà ta lại đối xử như vậy với em chứ?”
Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy duyên phận giữa hai bọn họ quá là kì diệu, nếu như năm đó cô không bị ốm, có lẽ ngày hôm sau sẽ đi gặp anh ấy, vậy thì có phải giữa bọn họ, sẽ có khả năng khác không?
Mộ Vi Lan rất phức tạp đối với tâm trạng của Phó Tử Dạ, cô yêu Phó Hàn Tranh, nhưng Phó Tử Dah cũng là một bộ phận của Phó Hàn Tranh, cô đối với Phó Tử Dạ không phải là thờ ơ, cô yêu mọi thứ của Phó Hàn Tranh, bao gồm cả nhân cách phân liệt ra của Phó Hàn Tranh, những thứ này, đều là Phó Hàn Tranh.
Buổi tối hôm đó, người cô cứ, không chỉ là Phó Tử Dạ, còn có cả Phó Hàn Tranh.
Bọn họ là một cơ thể.
Mộ Vi Lan lại hỏi: “Vậy sau đó nữa thì sao?” “Sau đó nữa, tôi tìm đến nhà em, nhưng nhà em đột nhiên bùng cháy, tôi sợ em ở bên trong, vì vậy..
Mộ Vi Lan ánh mắt run rẩy, nhìn anh không dám tin: “Vì vậy, người cứu tôi mười năm trước, là anh sao?"
Mộ Vi Lan trước giờ chưa từng nghĩ tới, người anh trai lớn cứu cô thoát khỏi vụ hoả hoạn đó, sẽ là một nhân cách khác của Phó Hàn Tranh.
“Anh cứu tôi, vậy tại sao không đợi tôi tỉnh lại?" "Sau khi tôi đưa em đến bệnh viện, tôi vẫn luôn ở bên ngoài phòng cấp cứu đợi em, nhưng tôi cũng bị sặc khói, sau khi tôi ngất xỉu, thì không tỉnh lại được nữa, tôi nghĩ, người tỉnh lại lúc đó, có lẽ là Phó Hàn Tranh, nếu không thì, tôi sẽ đi tìm em rồi.”
Mộ Vi Lan khoé mắt nóng lên, “Phó Tử Dạ, cảm ơn anh."
Năm đó nếu không phải anh ấy, cô chắc chắn sẽ bị thiêu cháy trong vụ hoả hoạn đó.
Buổi tối, sau khi Phó Tử Dạ từ trong phòng tắm đi ra, thì nhìn thấy Mộ Vi Lan đang ngồi trên giường đợi anh ấy.
Nơi anh ấy ngủ là phòng khách, vậy mà cô lại đến phòng anh ấy đợi anh ấy, điều này khiến cho Phó Tử Dạ có chút kinh ngạc.
Mộ Vi Lan nhìn thấy trên người anh ấy chỉ mặc một bộ khăn tắm rộng rãi, hai gò má liền nóng lên.
Anh ấy đi đến cạnh cô, ánh mắt chất chứa vẻ trêu chọc, hỏi: “Em đến đây, là muốn ngủ cùng tôi sao?"
Mộ Vi Lan ngay lập tức đứng dậy, nói: “Tôi, tôi đến chỉ là muốn xem vết thương trên cánh tay phải của anh thôi.”
Năm đó, anh ấy là vì cô mà bị thương.
Phó Tử Dạ lại cực kì lạnh lùng nói: "Em không cần phải vì tôi đã cứu em, mà đồng cảm với tôi, thương xót tôi.” “Tôi quan tâm một chút ân nhân cứu mạng của mình là sai sao? Tại sao anh lại muốn từ chối sự quan tâm của tôi đối với anh vậy chứ?"
Bác sĩ Giang từng nói, mỗi một người mắc DID, nội tâm đều là khát vọng được quan tâm, khát vọng được chữa trị, nếu như đem mỗi nhân cách bị phân liệt ra của bọn họ được chữa trị, mở lòng bọn họ ra, thì bệnh của bọn họ, có lẽ sẽ không cần thuốc mà cũng khỏi.
Phó Tử Dạ năm đó vì Phó Hàn Tranh mà phải chịu nhiều đau khổ như thế, chắc chắn là rất mệt mỏi rất đau khổ rồi.
Phó Tử Dạ sâu lắng nhìn cô, trầm giọng nói: “Em biết rõ, tôi không từ chối được em, nhưng sự quan tâm của em đối với tôi mà nói, nếu không phải tình yêu, tôi thà không cần thì hơn.
Thứ tôi muốn, em không cho được đâu.
“Anh muốn cái gì?” "Em."
Mộ Vi Lan đứng ở đó, cứng đơ người.
Phó Tử Dạ nhắm mắt lại, nói: “Em không cần vì tôi cứu em mà đồng cảm với tôi, em cũng đã từng cứu tôi một mạng, chúng ta coi như hoà rồi."
Mộ Vi Lan khoé mũi cay cay, không biết có phải là vì lời nói của anh ấy làm cho cảm động không, hai mắt đỏ hoe, “Nhưng làm gì có ai tính toán như vậy chứ, chúng ta đều cứu đối phương một mạng, sao có thể gọi là hoà được, chúng là là ân nhân cứu mạng của đối phương, vì vậy chúng ta cũng là bạn bè của đối phương, không phải sao?”
Bàn tay đang cầm khăn mặt của Phó Tử Dạ, hơi hơi run rẩy, ánh mắt cũng lạnh xuống phần nào.
Anh ấy mím môi, giọng có chút lạnh lùng, “Nhưng tôi không muốn làm bạn bè của em.
.