Nhìn dáng vẻ cô độc của anh, Mộ Vi Lan bỗng cảm thấy xót xa.
Nghĩ đến cảnh tượng anh liều mạng lao vào biển lửa để cứu cô, Mộ Vi Lan càng không thể bình tĩnh được nữa.
Người này là Phó Tử Dạ, cũng là Phó Hàn Tranh.
“Anh không muốn làm bạn của em, nhưng em muốn làm bạn của anh.
Bắt đầu từ bây giờ, em chính là bạn của anh, anh từ chối cũng vô ích."
Mộ Vi Lan bước tới trước mặt anh, nhanh chóng nói và nằm lấy cánh tay phải của anh để kiểm tra vết sẹo bỏng.
Mặc dù đã qua mười năm, những vẫn có thể nhìn được ra vết sẹo bỏng đó lúc đó chắn chắn là rất nghiêm trọng.
Mộ Vi Lan nhìn xuống vết sẹo, hai mắt nóng rực, cô sụt sịt nói: “Anh thật là ngốc, chỉ mới gặp mặt một lần mà thôi, sao anh phải liều mạng cứu em?"
Phó Tử Dạ chăm chú nhìn cô và nói: “Bởi vì em chính là người bạn đầu tiên của anh khi anh đến thế giới này.
Em nói với anh rằng, anh không phải là cái bóng của ai, anh cũng có quyền được sống”
Cũng chính người con gái trước mặt anh hiện giờ từng nói với anh rằng anh chết rất đáng tiếc, vì thế anh mới cảm thấy mình sống có ý nghĩa.
Nước mắt của Mộ Vi Lan tuôn trào, rơi xuống vết sẹo bỏng của anh.
Cô dang tay ra và ôm chặt lấy anh.
"Phó Tử Dạ...Cảm ơn anh rất nhiều.”
Nếu năm đó anh không cứu cô, cô sẽ không sống được đến bây giờ, và càng không có cơ hội gặp được Hàn Tranh, cũng như gặp được nhân cách khác của Hàn Tranh là Phó Tử Dạ.
Thấy cô khóc, Phó Tử Dạ cau mày, anh đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô và nói: "Anh cứu em, không phải là để em khóc.”
Mộ Vi Lan bật cười, hai mắt rưng rưng nhìn anh và nói: “Em đây là cảm động nên khóc, chứ không phải vì đau buồn.
Mộ Vi Lan tò mò hỏi: “Đúng rồi, chẳng phải anh nói không biết mình tên là gì sao? Vậy tại sao lại gọi là Phó Tử Dạ?"
Phó Tử Dạ chăm chú nhìn cô và nói: “Bởi vì khi anh gặp em là vào lúc nửa đêm.
––Đó cũng là lần đầu tiên anh đến thế giới này, lần đầu tiên rung động.
Nước mắt của Mộ Vị Lan không thể ngừng tuôn rơi thêm một lần nữa.
Nhưng Phó Tử Dạ lại nói: “Đừng khóc"
Sáng sớm hôm sau, Mộ Vi Lan vươn vai rồi đi xuống lầu, cô nhìn thấy một bàn ăn sáng thịnh soạn.
Cô bước xuống cầu thang, Phó Tử Dạ mang hai phần trứng rán ra khỏi phòng bếp.
“Tất cả những thứ này đều là anh làm sao?” “Ừm, không biết em thích ăn gì nên anh làm rất nhiều món."
Mộ Vi Lan mỉm cười, cô ngồi xuống và nhiệt tình nói: “Em không kén ăn, cái gì em cũng thích ăn."
Phó Tử Dạ múc một bát cháo tôm cho cô, Mộ Vi Lan nhận lấy: "Cảm ơn.
Mộ Vi Lan ăn một miếng và khen ngợi: “Tươi ngon quá, tay nghề của anh giỏi thật đấy.
Phó Tử Dạ dùng dao và nĩa cắt miếng bít tết tiêu đen, sau khi cắt thành từng miếng nhỏ, anh đẩy đến trước mặt Mộ Vi Lan.
Mộ Vi Lan ngại ngùng: “Anh đừng chỉ cắt thịt cho em ăn, anh cũng ăn đi chứ, em có thể tự làm được.
Phó Tử Dạ nho nhã cắt trứng, giọng nói bình tĩnh và trầm lặng: “Anh thích đối xử tốt với em.
Khóe môi Mộ Vi Lan cong lên, trái tim cô rất ấm áp.
Phó Tử Dạ làm đồ ăn sáng rất ngon, Mộ
Vi Lan ăn ngon miệng và ăn rất nhiều.
Bởi vì thay đổi nhân cách nên hôm nay Phó Tử Dạ không đến công ty.
Sau khi Mộ Vi Lan ăn sáng xong, cô không có việc gì làm nên ngồi đọc sáng trên bàn.
Cơ thể cô bất ngờ bị ôm từ phía sau.
“Này?”
Mộ Vi Lan được Phó Tử Dạ bể lên, cô chớp chớp mắt và tò mò hỏi: “Sao đột nhiên anh lại ôm em?"
Phó Tử Dạ không nói lời nào, bế cô vào trong phòng ngủ, sau đó đặt cô trên giường, anh cũng tự mình nằm xuống, dựa vào thành giường, vươn cánh tay ra và ôm cô vào lòng.
"Đọc sách đi."
Mộ Vi Lan ngơ ngác: “Sao phải đọc sách như thế này?” “Em dựa vào lòng anh, em đọc sách, anh nhìn em.”
Mộ Vi Lan nóng bừng mặt, vội vàng chuyển ánh mắt đến quyển sách.
Ai ngờ, đôi bàn tay to kia lại cầm lấy sách của cô và lật ngược lại: “Em yêu, em cầm sách ngược rồi.”
Tâm tư của Mộ Vi Lan hoàn toàn không còn để trên quyển sách nữa.
Phó Tử Dạ quá ngọt ngào rồi!
Mộ Vi Lan đột nhiên nhớ đến thái độ của Phó Hiệu và Phó Tử Dạ đối với cô hoàn toàn trái ngược nhau, cô cau mày hỏi: "À này, anh có biết sự tồn tại của Phó Hiệu không?” “Ừm, biết, anh ta muốn làm chủ nhân cách, thậm chí còn muốn anh và Phó Hàn Tranh đắm chìm trong giấc ngủ mãi mãi.” “Tại sao anh ta lại hoàn toàn đối lập với anh chứ?" “Anh ta là nhân cách thù địch, do cảm xúc đỏ trong lòng Phó Hàn Tranh hình thành nên.
Cảm xúc đỏ tượng trưng cho tất cả những cảm xúc không tốt như cáu kỉnh, thô bạo, hiếu chiến.
Mục đích của Phó Hiệu chính là giết Phó Hàn Tranh, nhưng đó cũng là bởi vì trong lòng Phó Hàn Tranh muốn tự giết bản thân mình.
Mộ Vi Lan ngước mắt nhìn anh: “Vậy anh thì sao?" “Anh là hình thành bởi cảm xúc xanh trong lòng Phó Hàn Tranh, cũng chính là tất cả những cảm xúc tiêu cực như trầm cảm, đau khổ, buồn bã.
Anh và Phó Hiệu là hai thái cực khác nhau.
Mộ Vi Lan vùi mình trong ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh và nói: “Thật ra, anh chính là Hàn Tranh năm 22 tuổi phải không?”
Hai tay Phó Tử Dạ cứng đờ một lát, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Đôi môi mỏng của Phó Tử Dạ áp lên trán cô và nói: “Anh sẽ không giống như Phó Hiệu, sẽ khiến Phó Hàn Tranh đắm chìm trong giấc ngủ.
Anh biết rằng một ngày nào đó anh sẽ phải biến mất hoàn toàn, nhưng em có thể đồng ý với anh, để anh ở bên cạnh em thêm một chút thời gian được không?”
Mộ Vi Lan ứa nước mắt, lòng bàn tay cô áp vào trái tim của anh và nói: “Tử Dạ, anh sẽ không biến mất hoàn toàn.
Cho dù anh không xuất hiện nữa, anh cũng sẽ sống mãi ở đây.
Cho dù là Phó Hiệu hay anh, hay là Hàn Tranh, các anh đều ở đây.
Ngày thứ ba khi Phó Tử Dạ xuất hiện là sinh nhật của anh.
“Sinh nhật anh, anh muốn như thế nào?” Phó Tử Dạ nói: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh thế nào cũng được.”
Mộ Vi Lan nắm tay anh và nói: “Vậy chúng ta ra ngoài đi.
Anh đến đây không dễ dàng, chắc là vẫn chưa được ngắm nhìn vẻ đẹp của thành phố này, cũng chưa được thưởng thức những món ăn này của thành phố này phải không" là “Được.”
Ngồi lên xe, Mộ Vi Lan nói: “Hay là em đưa anh đến xem trường cũ của em nhé.
Con đường phía sau trường cấp ba trước kia của em có rất nhiều món ăn ngon.
Phó Tử Dạ đương nhiên sẽ không từ chối, anh muốn được nhìn thấy thế giới mà Mộ Vi Lan từng sống từ rất lâu rồi.
Bữa trưa được ăn tại một nhà hàng gần trường trung học Bắc Thành.
Sau khi ăn xong,
Mộ Vi Lan đột nhiên nói muốn đi vệ sinh.
Phó Tử Dạ muốn đi cùng cô, nhưng bị cô ngăn cán.
Phó Tử Dạ đợi tầm mười phút, thấy cô vẫn chưa quay lại, anh gọi điện cho cô.
Mộ Vi Lan nghe máy và nói: “Em quay lại ngay đây, anh đợi em một lát, nhà vệ sinh hơi đồng người."
Nhưng khi Mộ Vi Lan xuất hiện lại, cô cầm một hộp giấy nhỏ trên tay, giống như là chiếc hộp đựng bánh sinh nhật.
Ánh mắt của Phó Tử Dạ tối lại, Mộ Vi Lan nói: “Phó Tử Dạ, sinh nhật vui vẻ.
.