Phó Tử Dạ nhìn chằm chằm vào cô gái có đôi mắt sáng và hàm răng trắng đang cười với mình, đôi mắt đen chăm chú nhìn cô, tận sâu trong đáy mắt anh ngập tràn bóng hình nhỏ nhắn của cô.
Giống như lồng ngực của anh tràn ngập hạnh phúc, anh chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn như vậy.
Mộ Vi Lan đặt chiếc bánh sinh nhật vừa mới mua xuống bàn: “Mở ra xem đi.”
Phó Tử Dạ đưa tay ra và cẩn thận mở hộp giấy, anh sợ mình sẽ làm hỏng chiếc bánh kem mềm bên trong.
Khi anh mở ra, bên trong hộp giấy là một chiếc bánh sinh nhật người tuyết nhỏ đang đứng.
Người tuyết đội chiếc mũ giáng sinh màu đỏ trên đầu, trông rất dễ thương.
Mộ Vi Lan cắm ngọn nến vào, thắp sáng ngọn nến và nói: “Anh mau ước nguyện đi.”
Phó Tử Dạ mỉm cười, anh nghĩ điều ước anh thực sự mong muốn sẽ không bao giờ thành hiện thực.
Điều ước thực sự của anh là có thể luôn ở bên cạnh cô.
Mộ Vi Lan dịu dàng hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Sau khi Phó Tử Dạ ước nguyện xong, cô hỏi: “Anh ước gì thế?" “Anh muốn mình luôn ở bên cạnh em, bảo vệ em, chăm sóc cho em.
Em có thể giúp anh hoàn thành tâm nguyện không?”
Mộ Vi Lan sững sờ, nhìn anh một lúc lâu và không nói nên lời.
Phó Tử Dạ nói: “Được rồi, cắt bánh sinh nhật đi.”
Phó Tử Dạt cắt một miếng bánh đưa cho Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan dùng ngón tay quệt miếng kem rồi đột nhiên bôi lên mũi anh.
Trên mũi anh dính lớp kem, kết hợp với vẻ ngoài lạnh lùng và đẹp trai của Phó Hàn Tranh, trông anh có chút dễ thương đến lạ thường.
“Mặc dù em hy vọng Hàn Tranh có thể bình an trở về, nhưng em cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì.
Em hy vọng mọi người đều có thể sống tốt”
Phó Tử Dạ cúi xuống, nắm chặt lấy đôi tay đỏ ửng vì lạnh của cô.
Ngoài trời tuyết rơi, vừa nãy cô chạy ra ngoài mua bánh sinh nhật cho anh chắn hẳn là rất lạnh phải không.
Phó Tử Dạ nằm tay cô, đặt lên môi và nhẹ nhàng hà hơi.
Mộ Vi Lan ngồi đối diện anh, nhìn anh và nở một nụ cười dịu dàng.
Sau khi ăn trưa và bánh sinh nhật xong, Mộ Vi Lan đưa Phó Tử Dạ đi xem phim.
Trong lúc xem phim, điện thoại di động của Phó Tử Dạ đổ chuông, người gọi đến là Từ Khôn.
Phó Tử Dạ ghé sát vào tai Mộ Vi Lan và thì thầm: “Anh ra ngoài nghe điện thoại”
Mộ Vi Lan nghĩ rằng, Phó Tử Dạ cầm điện thoại của Phó Hàn Tranh, người trong danh bạ điện thoại cũng đều là những người thường hay liên lạc với Phó Hàn Tranh, liệu Phó Tử Dạ có không biết ai với ai không.
“Có cần em giúp không?” “Không cần.
Phó Tử Dạ đưa tay xoa đầu cô, đứng dậy và rời khỏi phòng chiếu phim.
Ra đến bên ngoài, Phó Tử Dạ mới nghe điện thoại.
Từ Khôn nói: “Boss, người anh kêu tôi điều tra đã tìm thấy rồi.
Người phóng hỏa năm đó tên là Ngụy Lương Chí, anh ta đã thừa nhận rằng năm đó Thẩm Uyển Yêu đưa cho anh ta một tỷ rưỡi để anh ta phóng hỏa đốt biệt thự của nhà họ Mộ “Được, tôi biết rồi." “Boss...trước đây anh...không phải là không biết người phóng hỏa là ai sao?"
Sao đột nhiên anh lại biết được người phóng hỏa năm đó là ai vậy?
Phó Tử Dạ giải thích: “Tôi sai người tìm thấy được những người đã chứng kiến vụ việc năm đó.
HỒ, hóa ra là như vậy.”
Mặc dù Từ Khôn có chút nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm nhiều: “Boss, chuyện này anh định xử lý thế nào? Riêng tư hay là...
“Báo cảnh sát đi, năm đó Thẩm Thu muốn hại chết Tiểu Lan, tôi sẽ không tha cho bà ta.” “Được, tôi đi làm ngay đây.”
Khi Phó Tử Dạ chuẩn bị cúp máy, anh đột nhiên đổi ý và nói: "Đợi đã, phải người đi mời Thẩm Thu đến trước mặt tôi trước."
Từ “mời”, anh nói không hề khách sáo.
“Vâng.”
Sau khi Phó Tử Dạ gọi điện thoại xong, anh quay vào bên trong.
Khi ngồi xuống bên cạnh Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan hỏi: "Ai gọi điện đến vậy? Đối phương có nhận ra điều gì khác thường không?” “Không, là trợ lý Từ gọi điện đến.
Mộ Vi Lan thở phào nhẹ nhõm: “Ồ, trợ
Từ là người của mình, không sao.
lý
Trong ánh sáng lờ mờ, Phó Tử Dạ chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vi Lan.
Lúc đầu, Mộ Vi Lan chăm chú nhìn màn hình lớn xem phim, nhưng khi cô cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn cô, cô quay lại, một bóng đen đột nhiên ập về phía trước, đôi môi cô nóng rực.
Bốn bờ môi dính chặt vào nhau.
Phó Tử Dạ hôn cô.
Hộp bỏng ngô trên tay Mộ Vi Lan rơi xuống đất, vương vãi khắp sàn nhà.
Người phía trước nghe thấy tiếng động, ngoái đầu nhìn lại, Mộ Vi Lan vội vàng đẩy Phó Tử Dạ ra, sắc mặt ngượng ngùng.
Cô tỏ ra bình tĩnh nhìn màn hình lớn, nhưng thật ra mặt cô đã nóng bừng rồi.
May thay, ánh đèn trong rạp chiếu phim mờ ảo, anh ấy chắc là không nhìn thấy được vẻ xấu hổ của cô.
Phó Tử Dạ hồi tưởng lại nụ hôn trên môi vừa nãy, mềm mại và quyến rũ.
Anh muốn có được cô như thế này.
Khi bộ phim đến cảnh cao trào nhất, Mộ Vi Lan không thể nào xem được nữa.
Mặc dù là bộ phim hài, mọi người trong rạp cười nghiêng ngả, nhưng cô không thể cười nổi.
Trong đầu cô không ngừng nghĩ đến nụ hôn bất chợt vừa rồi.
Cô đang trầm ngâm suy nghĩ, một giọng nam đột nhiên vang lên bên tai cô, nhẹ nhàng hỏi: “Bỏng ngô rơi hết rồi, anh đi mua cho em một hộp khác nhé?" “Không, không cần, dù sao bộ phim cũng sắp hết rồi." Phó Tử Dạ nhẹ nhàng đáp lại: “Ừm.
rơi.
Một ngày trôi qua thật nhanh.
Đến tối, bên ngoài trời tuyết lại bắt đầu
Trên đường đi, Mộ Vi Lan hỏi: “Buổi tối anh còn muốn đi đâu chơi nữa?"
Phó Tử Dạ ôm cô vào lòng, cởi áo khoác và quấn chặt người cô: “Ngoài trời lạnh lắm, chúng ta về nhà đi.”
Mộ Vi Lan ngẩng đầu nhìn anh: “Em không lạnh, hiếm khi anh mới ra ngoài một lần, em sẽ đi chơi với anh hết mình.
Phó Tử Dạ cong môi, nhìn chiếc mũi đỏ ửng của cô và nói: “Nhưng anh hơi mệt rồi.” “Cũng phải, trong cơ thể anh có tới tận ba người, chắc chắn là rất mệt.
Vậy chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi.”
Sau khi Phó Tử Dạ đưa Mộ Vi Lan trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh, anh nhìn Mộ Vi Lan ngủ gục trên giường rồi mới rời khỏi phòng ngủ.
Từ Khôn gọi điện thoại tới: “Boss, tôi đưa Thẩm Thu đến đây rồi.
“Đợi tôi ở dưới lầu, tôi qua ngay đây “Vâng.
Từ Khôn ngồi trên chiếc Maybach, Thẩm Thu bị trói ở ghế sau, miệng bị dán băng keo, bà ta gầm lên nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Phó Tử Dạ đi xuống lầu, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, trên tay đeo găng tay da màu đen, dáng vẻ uy nghiêm và lạnh lùng.
Sau khi lên xe, Phó Tử Dạ ngồi bên cạnh Thẩm Thu, anh đưa tay xé miếng băng keo đang dính trên miệng bà ta ra.
Thẩm Thu thở hổn hển, trừng mắt nhìn anh và quát: “Phó Hàn Tranh! Ngươi muốn làm gì ta! Ta nói cho người biết! Ta bây giờ là phu nhân của nhà họ Kỳ! Ngươi động đến ta đồng nghĩa gây thù với cả nhà họ Kỳ và Kỳ Thị!”
Phó Tử Dạ không rời mắt, ánh mắt anh lạnh như băng: “Mười năm trước, khi bà sai người muốn thiêu chết người phụ nữ của tôi, bà nên nghĩ đến ngày hôm nay.” "Ngươi...
Làm sao ngươi biết...
Phó Tử Dạ hừ lạnh, năm đó khi anh đến biệt thự của nhà họ Mộ để tìm Mộ Vi Lan, anh tình cờ phát hiện ra hung thủ sau khi phỏng hóa đã vội vàng rời đi.
Năm đó lửa cháy lớn, anh vội vàng xông vào cứu Mộ Vi Lan.
Mặc dù để người phóng hỏa chạy thoát, nhưng anh vẫn nhớ rõ khuôn mặt của người đó.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Câu nói này cuối cùng cũng được ứng nghiệm với Phó Tử Dạ.
Mười năm rồi, anh xuất hiện lại một lần nữa.
Điều anh muốn hoàn thành nhất chính là giúp Mộ Vi Lan trả thù.
Trận hỏa hoạn năm đó suýt chút nữa lấy đi mạng sống của Mộ Vi Lan, và cũng suýt chút nữa lấy đi mạng sống của anh.
.