Thu! “Lái xe đến sông Cổ Thành.”
Thẩm Thu nghe thấy đến sông Cổ Thành, sắc mặt hoảng loạn nhìn chằm chằm Phó Tử Dạ: “Đến sông Cổ Thành làm gì?! Thả ta ra! Phó Hàn Tranh, ta nói cho ngươi biết, người không thể bắt cóc ta! Ta muốn quay về nhà họ Kỳ! Ngươi bây giờ là đang bắt cóc ta! Ta có thể báo cảnh sát bắt ngươi!”
Phó Tử Dạ nhếch môi, liếc nhìn bà ta và cười nhạo: “Bà không cần phải báo cảnh sát, tối nay tôi sẽ đích thân đưa bà đến đồn cảnh sát” “Ngươi muốn làm cái quái gì!” “Năm đó bà sai người cố tình phóng hỏa, tôi đương nhiên phải đưa bà đến đồn cảnh sát tự thủ.
Thẩm Thu sợ hãi, nhưng vẫn cười lạnh lùng: "Ngươi nói ta phóng hỏa là phóng hỏa à? Phó Hàn Tranh! Ngươi không thể vu khống ta như vậy! Ta sẽ tìm luật sư giỏi nhất để chống lại ngươi!” “Tiết kiệm chút sức lực đi, bây giờ tốt hơn hết là bà nên cầu nguyện rằng bà có thể bình an vô sự.
Toàn thân Thẩm Thu run lên bần bật: “Ngươi muốn làm cái gì! Phó Hàn Tranh, ngươi không được làm bừa! Nếu như ta xảy ra chuyện, người nhà họ Kỳ sẽ không để yên cho người đâu!”
Phó Tử Dạ dán lại miếng băng keo lên miệng bà ta, anh dựa vào ghế và nhắm mắt yên tĩnh.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đến bên bờ sông Cổ Thành.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, vì Bắc Thành tuyết rơi liên tục mấy ngày nên mặt sông Cổ Thành phủ một lớp tuyết dày đặc.
Từ Khôn ngồi trên ghế lái liếc nhìn Phó Tử Da: "Boss?"
Phó Tử Dạ mở mắt và bước xuống xe.
Trong chiếc xe đi theo phía sau, vài vệ sĩ mặc vest đen bước xuống, mở cửa chiếc xe Maybach, lôi Thẩm Thu đang bị trói ra khỏi xe.
Thẩm Thu phát ra tiếng khóc thảm thiết.
Từ Khôn hỏi: “Boss, bây giờ....
“Ném vào trong hầm băng sông Cổ Thành, khi nào bà ta chịu nhận tội mới cho bà ta lên.”
Trong đêm tuyết trắng xóa, bông tuyết trăng rơi xuống tóc, lông mày và vai của Phó Tử Dạ...cả người anh càng trở nên lạnh lùng, toát lên vẻ u ám như thần chết.
Từ Khôn ra hiệu, hai vệ sĩ giữ Thẩm Thu và ném bà ta vào hang băng của sông Cổ Thành.
Ngoại trừ đầu, toàn thân Thẩm Thu ngâm trong nước lạnh băng lạnh cóng.
"Hu hu hu...."
Phó Tử Dạ bước lại gần, chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt bà ta, đưa tay xé miếng băng keo đang dính chặt trên miệng bà ta xuống.
Thẩm Thu run lên cầm cập, hai hàm răng va vào nhau: “A....lạnh quá! Phó Hàn Tranh, cầu xin ngươi....ta thật sự không chịu nổi nữa!”
Khuôn mặt của Thẩm Thu tím tái.
Phó Tử Dạ lại vô cùng điềm tĩnh nhìn bà ta: “Năm đó, tại sao bà lại sai người phóng hỏa?” “Bởi vì...bởi vì Mộ Vi Lan là con gái ruột của Mộ Quang Khánh.
Ta...ta phải để cô ta chết...ta và con gái ta mới có thể có được toàn bộ tài sản của Mộ Quanh Khánh...
Thẩm Thu lạnh cóng, run rẩy và lắp bắp nói.
Phó Tử Dạ đứng dậy, Thẩm Thu khóc lóc nói: “Phó Hàn Tranh, ngươi mau bảo bọn họ cứu ta ra ngoài! Ta sẽ bị chết cóng đấy! Ngươi không sợ nhà họ Kỳ...nhà họ Kỳ tính sổ với người sao!”
Phó Tử Dạ lạnh lùng quay người lại và nói: “Để bà ta ngâm trong nước thêm nửa tiếng nữa."
Từ Khôn gật đầu: “Vâng, thưa Boss.
Phó Tử Dạ ngồi lên xe, lái chiếc xe
Maybach rời khỏi bờ sông Cổ Thành.
Khi anh trở về biệt thự Tiên Thủy Vịnh, Mộ Vi Lan vừa thức dậy và đang tìm anh khắp nhà.
“Phó Tử Dạ? Phó Tử Dạ...
Mộ Vi Lan vô cùng lo lắng, cô lo sợ Phó Tử Dạ sợ mình biến mất nên mất tích rồi.
Khi cô chạy xuống lầu, chuẩn bị đi ra ngoài tìm anh, đầu cô va vào vòng tay anh.
Mộ Vi Lan ngửi thấy một luồng khí bằng giá vô cùng lạnh lẽo.
Phó Tử Dạ toàn thân nhuốm gió tuyết, vừa từ bên ngoài trở về.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu: “Nửa đêm nửa hôm anh đi đâu thế, có biết em lo lắng cho anh lắm không?”
Phó Tử Dạ chăm chú nhìn cô: “Xin lỗi, anh để em phải lo lắng rồi."
Mộ Vi Lan nhìn vai anh đầy bông tuyết, cô kiếng chân, vươn tay nhẹ nhàng giúp anh phải những bông tuyết đi, giọng nói của cô cũng dần bình tĩnh lại: “Anh trở về là được rồi, sau này nửa đêm đừng đột nhiên biến mất nữa.” "Um."
Phó Tử Dạ cúi xuống, bể người phụ nữ trước mặt lên.
Mộ Vi Lan dựa vào vòng tay anh và hỏi: “Đúng rồi, anh đi đâu thế?"
Phó Tử Dạ nói không để lộ một chút sơ hở: “Không ngủ được, anh ra ngoài ngắm cảnh tuyết một lát.”
Mộ Vi Lan nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết bên ngoài đã phủ dày đặc: "Bây giờ em cũng không ngủ được nữa, có cần em ra ngoài ngắm tuyết cùng anh một lúc không?"
Phó Tử Dạ hơi cau mày nhìn cô: “Tiểu Lan, em đang thương hại anh sao?” “Em chưa bao giờ thấy anh đáng thương, em chỉ muốn đối xử tốt với anh một chút.
Anh nhìn anh xem, khó khăn lắm mới xuất hiện một lần, nếu còn không vui, chẳng phải đã đến vô ích rồi hay sao?"
Phó Tử Dạ cúi đầu hôn lên trán cô và nói: “Chỉ cần có thể nhìn thấy em, anh hài lòng rồi.” Phó Tử Dạ bế cô đến bên cửa sổ phòng ngủ, đặt cô xuống rồi tiếp tục ôm cô từ phía sau và thì thầm: “Nếu em thực sự muốn cùng anh ngắm cảnh tuyết, vậy đứng đây ngắm cùng anh là được rồi.” “Được thôi.”
Bên ngoài tuyết rơi dày, một lớp sương mỏng bao phủ tấm kính.
Phó Tử Dạ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô từ phía sau, viết vài nét lên khung cửa sổ mờ sương.
Mộ Vi Lan tò mò hỏi: “Anh viết gì thế?” Phó Tử Dạ nắm lấy tay cô và viết – “Tử Dạ, sinh nhật vui vẻ.”
Phó Tử Dạ ghé sát tại cô và nói: “Hôm nay, là ngày mà anh gặp em lần đầu tiên.”
Trái tim của Mộ Vi Lan sững sờ.
“Vậy sinh nhật của anh." “Ngày anh gặp em, là ngày anh được sống lại một lần nữa, vì vậy ngày hôm đó là ngày sinh nhật của anh.
Tiểu Lan, anh sẽ luôn nhớ đến em là người cùng anh trải qua ngày sinh nhật của anh, em là người đầu tiên quan tâm đến anh."
Mộ Vi Lan quay lại và ôm chặt lấy anh.
“Phó Tử Dạ...em xin lỗi...
Sau cùng, cô vẫn phải nói lời xin lỗi với
Xin lỗi, cô không thể giữ anh lại.
anh.
Xin lỗi, cô đã lựa chọn Phó Hàn Tranh của hiện tại.
Phó Tử Dạ vỗ nhẹ sau đầu cô và nói: “Em không cần phải xin lỗi anh, sự xuất hiện của anh vốn dĩ là bởi vì người đó.
Người đó luôn nghĩ tới em, có thể anh ta sẽ biết bảo vệ và yêu thương em hơn anh." “Phó Tử Dạ, hãy hứa với em, ngay cả khi anh trở về thế giới của mình, cũng đừng cô đơn một mình nữa, được không?" “Được, nhưng anh cần em giúp anh thực hiện ước nguyện trong ngày sinh nhật của mình.
Hai mắt Mộ Vi Lan đỏ hoe, ngây ngốc nhìn anh: “Hả?" “Nhất định phải sống thật hạnh phúc.
Nếu Phó Hàn Tranh khiến em không vui, có thể một ngày nào đó anh sẽ quay lại.
Nước mắt của Mộ Vi Lan trào ra.
“Phó Tử Dạ...
Cô ôm lấy cổ anh, kéo thấp xuống rồi hôn lên đôi môi của anh.
Dưới lầu, tiếng chuông quả lắc vang lên, đã nửa đêm rồi.
Phó Tử Dạ nói: “Đừng quên, đây là thời khắc mà chúng ta gặp nhau."
Anh sẽ tiếp tục bảo vệ cô ở nơi cô không thể nhìn thấy.
Anh sẽ không bao giờ quên cái đêm mười năm trước, cái đêm không có ánh trăng, bầu trời không sáng, nhưng đó lại là cái đêm đẹp nhất mà anh từng thấy.
Đêm đó với anh là một đêm thu mà đời này kiếp này sẽ không thể nào quên được.
"Phó Tử Dạ, cảm anh anh vì đã xuất hiện....
.