Bắc Thành tuyết rơi liên tục mấy ngày.
Sáng nay cuối cùng cũng dừng lại chút, ánh nắng mặt trời xuất hiện, chiếu ẩm trên nền băng tuyết.
Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm vào Phó Hàn Tranh đang ngủ say một lúc lâu.
Từ đêm qua đến giờ, anh ngủ rất say sưa.
Phó Tử Dạ rời đi rồi, nhưng người sắp tỉnh lại bây giờ sẽ là Phó Hàn Tranh, hay là Phó Hiệu?
Mộ Vi Lan lo lắng nhìn anh, nhìn hơn nửa tiếng.
Phó Hàn Tranh từ từ mở đôi mắt nặng trĩu, ánh nắng mặt trời rọi vào mắt anh, nhưng anh cũng nhìn thấy bóng hình của Mộ Vi Lan.
“Tiểu Lan?” “Hàn Tranh, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!” Mộ Vi Lan nhào tới, ôm chầm lấy cổ anh.
Phó Hàn Tranh nhấc người dậy, vươn tay ôm lại cô.
“Nhân cách khác đã xuất hiện rồi sao?”
Mộ Vi Lan buồn bã nói: “Là Phó Tử Dạ, Hàn Tranh, anh biết không? Hóa ra người cứu em chính là Phó Tử Dạ, anh ấy chính là anh đấy.
Phó Hàn Tranh hơi sững sờ, anh chưa từng nghĩ người cứu cô mười năm trước lại là nhân cách khác của anh.
Phó Tử Dạ...thì ra là anh ta.
Nước mắt Mộ Vi Lan rơi xuống: “Tối hôm qua anh ấy rời đi rồi.”
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Anh cảm nhận được rồi.”
Mộ Vi Lan vùi mình vào trong lồng ngực anh, nhắm mắt lại và nghẹn ngào nói: “Hàn Tranh, em hơi buồn.
Phó Hàn Tranh hôn lên trán cô và nói: “Ngoan.
Điện thoại Mộ Vi Lan đổ chuông, cô đột nhiên nhớ ra một việc: “Ồ, đúng rồi, sáng nay báo đưa tin Thẩm Thu bị cảnh sát bắt rồi.
Hình như là bởi vì chuyện bà ta phóng hỏa mười năm trước."
Đôi mắt Phó Hàn Tranh tối lại, anh nói: “Chuyện này chắc là liên quan đến Phó Tử
Dạ."
Tử “Ừm, năm đó anh ta xông vào đám cháy để cứu em, chắc lúc đó anh ta đã nhìn thấy người phóng
Tâm trạng Mộ Vi Lan hỗn độn, cảm động, buồn bã, đau xót....đủ loại cảm xúc đan xen nhau và lấp đầy trái tim cô.
Trước khi Phó Hàn Tranh tỉnh lại, Mộ Vi Lan đã gọi điện cho Giang Thanh Việt.
Một lúc sau, Giang Thanh Việt đến biệt thự Tiên Thủy Vịnh.
"Hàn Tranh, anh thấy thế nào?”
Phó Hàn Tranh gật đầu: "Tôi không sao, chỉ là hơi mệt một chút.
“Thay đổi nhân cách, cơ thể cảm thấy mệt mỏi cũng là chuyện bình thường.”
Mộ Vi Lan hỏi: “Bác sĩ Giang, Phó Tử Dạ nói với tôi rằng chỉ khi nào Hàn Tranh đau buồn, anh ấy mới xuất hiện.
Và khi Hàn Tranh vô cùng phẫn nộ, Phó Hiệu sẽ xuất hiện.
Rốt cuộc là như thế nào?"
Giang Thanh Việt giải thích: “Trong y học, đau buồn và phẫn nộ là hai cảm xúc cực đoan.
Một loại là cảm xúc xanh xảy ra khi bị kìm nén quá mức, một loại là cảm xúc đỏ muốn được giải phóng.
Đối với bệnh nhân đa nhân cách, khi bọn họ vô cùng buồn bã, não bộ của họ sẽ tạo ra một thân phận mới để buồn thay họ, và bản thân họ sẽ bớt buồn hơn hoặc thậm chí không còn cảm giác gì với nỗi buồn nữa.
Và Phó Tử Dạ, cũng tồn tại tương tự như vậy.
Nói theo một cách khác, Phó Tử Dạ chính là Phó Hàn Tranh năm 22 tuổi."
Mộ Vi Lan khó hiểu hỏi: “Nhưng tối qua, sau khi Phó Tử Dạ từ biệt tôi, anh ấy hình như thật sự rời đi rồi.
Bác sĩ Giang, nhân cách cũng sẽ rời đi sao?” "Chính xác mà nói, Phó Tử Dạ không phải là rời đi, mà là được cô chữa khỏi, vì vậy đã hòa hợp với chủ nhân cách rồi.”
Sau khi Giang Thanh Việt rời đi, Mộ Vi Lan nhìn Phó Hàn Tranh chẳm chăm và hỏi: “Bởi vì anh buồn nên Phó Tử Dạ mới xuất hiện....Nhưng, Hàn Tranh, sao tự nhiên anh lại buồn như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Cô không hề hay biết gì cả.
Chuông điện thoại của Phó Hàn Tranh vang lên, anh mím môi và nói: “Anh đi nghe điện thoại.”
Từ Khôn nói: “Boss, bác sĩ phẫu thuật phá thai...đã sắp xếp xong xuôi rồi, vào mười giờ sáng thứ sáu tuần này.”
Đôi mắt Phó Hàn Tranh run rẩy, anh lạnh nhạt “ừm" một tiếng rồi nói: “Biết rồi.”
Sau khi cúp máy, anh quay đầu nhìn Mộ Vi Lan trong phòng ngủ, ánh mắt có chút đau lòng.
Anh vẫn chưa biết phải nói chuyện này với cô như thế nào.
Mộ Vi Lan bước ra khỏi phòng ngủ: "Em xuống lầu nấu bữa sáng cho anh.”
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng kéo cô lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Tiểu Lan." "Um?"
Phó Hàn Tranh nhắm mắt, anh mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra được.
Anh khẽ buông cô ra: “Không có gì, anh nấu cho em ăn.
Mộ Vi Lan nhẹ nhàng đẩy anh ra, cô dùng ánh mắt dò xem nhìn anh và cười: “Em chợt cảm thấy những lời bác sĩ Giang nói có thể là thật, anh và Phó Tử Dạ...thật sự hòa hợp rồi?”
Phó Hàn Tranh mỉm cười, anh búng tay lên trán cô: “Phó Tử Dạ đối xử tốt với em là bình thường, còn anh đối xử tốt với em là không bình thường sao?"
Vẻ mặt của Mộ Vi Lan trở nên nghiêm túc, cô vươn tay ôm chặt eo anh, vùi đầu trong lòng anh và lẩm bẩm nói: "Hàn Tranh, dù sau này có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải ở bên cạnh nhau.
"Được, không ai được phép nuốt lời.”
Ngày hôm sau, sau khi Phó Hàn Tranh đến công ty, Phó Chính Huy đưa Phó Giai đến nhà xin lỗi.
Mộ Vi Lan lúc đó vừa ăn sáng xong, Phó Chính Huy cầm gậy đánh vào chân Phó Giai: “Quỳ xuống xin lỗi chị dâu đi!”
Mộ Vi Lan không biết vì sao: “Chú hai, có chuyện gì vậy?”
Phó Chính Huy thở dài: “Vi Lan, chủ xin lỗi, đều tại Phó Giai không hiểu chuyện, vì vậy mới hại cháu....
Phó Giai quỳ trên mặt đất, khóc lóc và nói: “Chị dâu, em xin lỗi, đều tại em không tốt, tại em quá bốc đồng...
Mộ Vi Lan càng thêm bối rối: “Chú hai, Giai Giai, hai người đang làm gì vậy?”
Lúc đó, Phó Giai chỉ đẩy cô một cái trong bệnh viện, chẳng phải bác sĩ đã nói không sao rồi ư?
Phó Giai nắm lấy chân của Mộ Vi Lan và van xin: “Chị dâu, chị nói với anh hai đừng ghét em có được không? Em thật sự không cố ý, lúc đó em thật sự chỉ vô ý đẩy chị một cái thôi, nhưng em không ngờ...
không ngờ lại hại chị không giữ được đứa bé.
Toàn thân Mộ Vi Lan trở nên cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.
“Em, em nói cái gì?”
Cô kinh ngạc nhìn Phó Giai đang quỳ trước mặt mình.
“Chị dâu...Chị, chị vẫn chưa biết sao? Anh hai, anh hai nói rằng chị phải chịu rất nhiều cực khổ để giữ được đứa bé, đều tại em không tốt, nếu em không đẩy chị, đứa bé có thể vẫn giữ được....
Em xin lỗi....Chị dâu, chị tha thứ cho em được không....
Đôi chân của Mộ Vi Lan lùi lại phía sau.
“Em, em đang đùa cái gì vậy?"
Trong đôi mắt của Phó Giai lóe lên một nụ cười ranh mãnh và đắc ý, khi cô ta ngẩng đầu lên, cô ta lại tỏ ra đáng thương và tiếp tục: “Chị dâu....hóa ra...hóa ra chị không biết sao? Em xin lỗi...em thật sự không biết....
Mộ Vi Lan mím môi cười: “Hàn, Hàn
Tranh nói, bác sĩ nói rằng chị không sao.
Đứa bé.
đứa bé vẫn ổn.”
Cô vô thức đưa tay sờ bụng mình, nhìn Phó Giai với vẻ mặt không thể tin được.
Phó Giai cắn môi nói: “Chị dâu, lẽ nào chị không biết sao? Anh hai đã hẹn bác sĩ làm phẫu thuật cho chị rồi....
Mộ Vi Lan ngồi thụp xuống chiếc ghế sofa sau lưng.
Không...
không thể nào.
Rõ ràng Hàn Tranh nói với cô, con của họ rất khỏe, không có gì nghiêm trọng.
.