Phó Giai trốn trong phòng, vội vàng thu dọn đồ đạc, Triệu Nhàn đẩy cửa bước vào.
“Giai Giai, thu dọn xong chưa? Bây giờ con cầm lấy vé máy bay nhanh chóng rời đi đi!"
Hai mắt Phó Giai đỏ hoe, tràn đầy hoảng sợ và uất ức: “Mẹ...con không muốn đi.” “Sự việc đã đến mức này, con không muốn đi cũng phải đi.
Mẹ sợ Phó Hàn Tranh đã báo cảnh sá Cảnh sát sẽ sớm đến tìm con để hỏi chuyện, con mau đi đi, đợi sau này ổn định rồi hằng quay về.
Triệu Nhàn kéo Phó Giai đi, nhưng lại bị Phó Chính Huy chống gậy chặn trước cửa.
"Hai người muốn làm cái gì?”
Triệu Nhàn chột dạ, sau đó cười chế giễu và hùng hổ nói: "Làm sao, ông muốn tận tay đưa con gái mình vào tù? Phó Chính Huy, cả đời này tôi lo lắng suy nghĩ cho gia đình, tôi chưa từng nợ ông bất cứ cái gì.
Là ông, luôn nợ tôi và Giai Giai.
Bây giờ ông muốn thế nào, ông định vì Mộ Vi Lan mà đưa Giai Giai vào tù?"
Phó Chính Huy siết chặt cây gậy, liếc nhìn Phó Giai, Triệu Nhàn vô thức bảo vệ con gái phía sau lưng.
Phó Chính Huy thở dài nói: “Giai Giai, sao con có thể hồ đồ như vậy! Mộ Vi Lan là...
Triệu Nhàn dường như biết được Phó Chính Huy muốn nói gì, bà ta lập tức ngắt lời: “Phó Chính Huy, ông bớt nói nhảm đi, rốt cuộc ông có để Giai Giai đi hay không?”
Phó Chính Huy cau mày nói: “Giai Giai đã 24 tuổi rồi, là người trưởng thành.
Con bé phải chịu trách nhiệm cho những hành động của mình."
Ánh mắt Triệu Nhàn run lên dữ dỗi: “Ông, ý ông là sao?" “Lát nữa cảnh sát sẽ đến đây, bọn họ sẽ đưa Giai Giai đến đồn cảnh sát để điều tra sự việc.”
Triệu Nhàn lạnh lùng nhìn Phó Chính Huy: “Huh, Phó Chính Huy, ông vì Mộ Vi Lan mà sẵn sàng đưa con gái ông vào tù hay sao! Ông lại còn dám báo cảnh sát...
“Cảnh sát không phải do tôi gọi tới." Vậy là do Phó Hàn Tranh rồi?
Cho dù là ai gọi đi chăng nữa, nhưng Phó Chính Huy hoàn toàn không có ý định bảo vệ mẹ con hai người.
Triệu Nhàn thất vọng nói: “Phó Chính Huy, cuộc hôn nhân của chúng ta đến đây coi như là kết thúc.” “A Nhàn...
Bà nhất định phải làm như vậy sao?” “Là tôi nhất quyết phải làm như vậy ư? Phó Chính Huy, ông tự sờ lương tâm mình và tự hỏi bản thân ông đi, là tôi có lỗi với ông, hay là ông có lỗi với tôi?"
Triệu Nhàn kéo Phó Giai lại, phẫn nộ trừng mắt với Phó Chính Huy: “Hôm nay, ông có để cho Giai Giai đi hay không?”
Phó Chính Huy không định nhường đường: "Tôi không thể để con bé rời đi, nếu không tôi sẽ không thể giải thích với Hàn Tranh được.” “Hàn Tranh? Huh." Triệu Nhàn như thể nghe thấy một câu nói đùa nào đó: “Ông sợ không giải thích được với Phó Hàn Tranh, hay là sợ không giải thích được với Mộ Vi Lan? Phó Chính Viễn, tôi không thể ngờ ông lại ích kỷ như vậy.
Có cần tôi phải nhắc lại với ông một lần nữa, Giai Giai là con gái của ông!” “Chính vì Giai Giai là con gái của tôi, tôi mới không thể giương mắt nhìn con bé sa ngã, làm ra những điều vô nhân đạo như vậy!”
Điều vô nhân đạo? Còn không phải là vì bị ông ép buộc nên con bé mới phải làm như thế hay sao?
Triệu Nhàn cắn răng, hít một hơi thật sâu và nói: “Được rồi, ông không để Giai Giai đi, nhưng ông không thể ngăn cản tôi bảo vệ Giai Giai!"
Phó Giai ngây người, tâm trạng hoảng loạn: “Mẹ, mẹ định làm gì....
“Lát nữa cảnh sát đến, con đừng nói một lời nào cả.
Con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ sẽ không để cảnh sát đưa con đi!”
Nói xong, trong sân vang lên tiếng xe ô tô, là tiếng còi xe cảnh sát.
Trái tim Phó Giai thắt lại, cảnh giác nhìn những cảnh sát đang đi vào, cô ta giống như một con thú nhỏ bị thương nép mình phía sau Triệu Nhàn.
“Mẹ....mẹ phải làm sao?”
Triệu Nhàn cảm nhận được con gái bà ta đang nắm chặt áo của mình, sắc mặt tái nhợt, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
“Ông Phó, bà Phó, chúng tôi tới đây tìm cô Phó để nói về vụ cháy nhà máy ở ngoại ô phía Tây.
Làm phiền cô Phó đi cùng với chúng tôi.”
Triệu Nhàn bình tĩnh nhìn những nhân viên cảnh sát và nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi không hiểu ý của các anh? Con gái tôi luôn yên phận ở nhà, làm sao lại biết đến vụ cháy nhà máy ở ngoại ô phía Tây được.
Cảnh sát mỉm cười và nói: “Bà Phó, bà đừng hiểu lầm.
Chúng ta chỉ mời cô Phó đây hợp tác với chúng tôi để điều tra.
Nếu sự việc này thật sự không liên quan đến cô Phó, cảnh sát chúng tôi đương nhiên sẽ thả cô Phó ra ngay lập tức.
.