Sáng sớm, Phó Hàn Tranh đến công ty xử lý công việc, vì anh đến Nam Thành tìm cô nên đã lãng phí rất nhiều thời gian, nhất là bây giờ thị lực của anh có vấn đề, xử lý công việc càng mất nhiều thời gian hơn.
Phó Hàn Tranh ăn sáng cùng với Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu rồi nhanh chóng đến công ty, Tiểu Đường Đậu cau mày nói: “Mộ Mộ, bố bận quá, cuối tuần này con còn muốn bố đứa con đến sở thú chơi
Mộ Vi Lan mìm cười, bóc trứng gà cho cô bé: "Có thể thời gian này bố sẽ không rành để đưa con đi, hay là cuối tuần mẹ đưa con đi?" "Được a.
Tiểu Đường Đậu nheo mắt, ánh mắt ngập tràn những ngôi sao lấp lánh, trồng rất đáng yêu.
Mộ Vị Lan đút trứng gà vào miệng cô bé: “Ăn đi, ăn xong mẹ đưa con đến trường mẫu giáo"
Tiểu Đường Đậu nũng nịu: "Con không thích ăn lòng đỏ trứng" Mộ Vị Lan bỏ lòng đỏ trứng ra, để lại lòng trắng trứng cho cô bé: "Tại sao con lại kén ăn giống bố con the?" không giống như cô, ngoài trừ việc dị ứng với đ xanh, cô có thể ăn được mọi thứ, rất dễ nuôi.
Tiểu Đường Đậu cắn miếng lòng trắng trứng và nói: "Lòng đỏ trứng không ngon, mắc nghẹn ở cổ rất khó nuốt xuống" “Được, không ăn thì không ăn, con uống thêm chút sữa đi."
Sau khi Tiểu Đường Đậu ăn xong, Mộ Vi Lan cầm cặp sách của cô bé và dắt cô bé ra xe.
Sau khi đưa Tiểu Đường Đậu đến trường mẫu giáo, Mộ Vi Lan đeo cặp sách cho Tiểu Đường Đậu, cúi người xuống và xoa đầu cô bé.
"Buổi tối mẹ sẽ lại đến đón con."
Tiểu Đường Đậu gật đầu: “Mộ Mộ, con muốn ăn bánh kem dâu tây mẹ làm, tối nay mẹ làm cho con có được không?" "Được, con mau vào trong đi."
Khi Tiểu Đường Đậu chuẩn bị đi vào trong trường, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.
"Mộ Vi Lan?" Mộ Vĩ Lan quay đầu nhìn lại, có sửng sở, cảm thấy đối phương rất quen, nhưng nhất thời không gọi được ra tên của đối phương.
Người này hình như là bạn học cấp ba của cô.
“Cậu không nhớ mình nữa à? Mình là Hòa Tuệ, hồi lớp 11 chúng mình còn là bạn cùng phòng đấy!".
Hòa Tuệ...
Mộ Vi Lan suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng nhớ "Ô, mình nhớ ra rồi, cậu...cậu cũng đưa con đi học ra.
à?"
Mộ Vi Lan nhìn thấy Hòa Tuệ dắt một bé trai trong tay, Hòa Tuệ cũng nhìn thấy Tiểu Đường Đậu đứng bên cạnh Mô Vi Lan.
Hòa Tuệ ngạc nhiên nói: “Mình còn tưởng mình kết hôn sớm nhất lớp rồi chứ, đây là con cậu phải không, cũng lớn rồi đấy nhỉ.
Mộ Vị Lan xoa đầu Tiểu Đường Đậu: “Đúng thế,
Đường Đậu, chào cô đi
Tiểu Đường Đậu lễ phép chào: "Cháu chào cô "Thật đáng yêu.
Có Đình Xuyên, con trai của Hòa Tuệ nói: "Mẹ, con và Phó Mặc Trành là bạn cùng lớp, Phó Mặc Trành cùng nhóm với con"
Hòa Tuệ mim cười nói: "Thật là trùng hợp, vậy con và Đường Đậu vào trong trước đi
Sau khi hai đứa trẻ vào trong trường, Cổ Đình Xuyên cau mày nói: "Phó Mặc Trành, tại sao trên mặt mẹ cậu lại có vết sẹo? Xấu quá đi.
Tiểu Đường Đậu lườm Cổ Đình Xuyên: "Mẹ mình không xấu, mẹ mình xinh đẹp hơn mẹ cậu!" “Mẹ mình mới xinh đẹp hơn mẹ cậu, được chưa?" "Không được! Mẹ mình xinh đẹp nhất
Tiểu Đường Đậu đeo cặp sách chạy đi, không thèm nói chuyện với Cổ Đình Xuyên nữa.
Cổ Đình Xuyên đuổi theo sau: "Phó Mặc Trành, mình thấy cậu xinh đẹp nhất! Cậu đừng giận có được không! Mẹ cậu xinh đẹp nhất là được chứ gì!"
Mộ Vi Lan kêu lái xe về trước, cô và Hòa Tuệ tìm một quán trà gần đó để ngồi trò chuyện với nhau.
“Bao nhiêu năm không gặp lại cậu, cũng không có thông tin liên lạc của cậu.
Lớp chúng ta sắp có buổi họp lớp, cậu cũng đến đi
Bao năm qua, Mộ Vị Lan rất ít khi liên lạc với bạn học cũ, bạn bè xung quanh cũng không nhiều.
Nguyễn nhân chính là năm đó sau khi Mô Quang Khánh nhảy lầu tự sát, có không nói không rằng đến Paris, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.
Hòa Tuệ bật điện thoại và mở Wechat lên: "Chúng ta kết bạn đi, như vậy sau này dễ liên lạc hơn.
ĐƯỢC "
Sau khi kết bạn xong, Hòa Tuệ kéo cô vào trong nhóm lớp.
“Từ sau khi mình có con, mình cũng không có bạn bè nào bên cạnh, cuộc sống của mình đều quanh quần bên chồng con."
Mộ Vi Lan uống một ngụm nước và nói: “Mình cũng thế “Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên hẹn nhau đi mua sắm “Được đấy.”
Tòa nhà Phó Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Từ khôn đứng bên cạnh báo cáo công việc, Phó Hàn Tranh lắng nghe rất cẩn thận.
"Kế hoạch phát triển du lịch của Mộng Di Quỳnh
Lấu đã tiến hành chưa?" "Đã bắt đầu tiến hành suôn sẻ rồi
Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu, Từ Khôn nhìn mắt anh và nói: "Boss, đã đặt lịch hẹn với bác sĩ mắt roi, chiều nay anh có muốn qua đó không?" “Được, anh ra ngoài trước đi."
Từ Khôn vừa ra khỏi, anh liền và phải Mộ Vi Lan.
"Cô chủ? Sao cô lại đến đây?"
Mộ Vi Lan “suyt" một tiếng, nhỏ tiếng hỏi: "Tôi đi ngang qua đây, tiện thể mang chút đồ ăn trưa đến đây, Boss của các anh đã ăn trưa chưa?" "Ó, vẫn chưa, tôi đang chuẩn bị đi đặt cho anh ấy, cô vào trong đi
Mộ Vi Lan gật đầu, rón rén đi vào trong văn phòng của Phó Hàn Tranh.
Phó Hàn Tranh đang nhắm mắt, dựa lưng trên ghế để tĩnh tâm.
Mặc dù mắt anh không nhìn thấy, nhưng thính giác của anh rất tốt.
“ Từ Khôn?” " "
Mộ Vi Lan không nói lời nào, sau khi cô nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống bàn, cô bước tới và vòng qua sau lưng Phó Hàn Tranh, cô bịt mắt anh lại, ghé sát bên tại anh và hỏi: “Đoán xem em là ai, đoán đúng sẽ có phản thường nhé".
Phó Hàn Tranh sừng sở, anh không ngờ Mỏ Vị Lan sẽ đến, mặc dù anh cảm thấy hơi buồn cười trước hành động trẻ con này của cô, anh kéo tay cô và nói: Em bịt mắt anh lại làm gì, anh cũng không nhìn thấy em." “Trợ lý Từ nói anh vẫn chưa ăn trưa, vừa lúc em mang chút đổ ăn đến đây."
Phó Hàn Tranh nhướn mày: "Bữa trưa tình yêu?”
Mộ Vị Lan mở hộp cơm và nói: "Em mua ngoài hàng, nhưng anh cũng có thể coi như là em làm
Phó Hàn Tranh nắm tay cô và hỏi: "Em ăn trưa ở bên ngoài à?" “Ừm, sáng nay em đưa Tiểu Đường Đậu đến trường, tình cờ gặp bạn cấp ba của em, em và bạn trò chuyện một lúc rồi cùng nhau đi ăn trưa "Đàn ông à?" Giọng nói của Phó Hàn Tranh rất bình tĩnh, giả vờ như không để tâm đến.
Mộ Vi Lan cười ranh mãnh: "Nếu là đàn ông, anh có giận dỗi không?" “Em cứ thử xem."
Mộ Vị Lan rụt người lại: “Thôi quên đi, anh sẽ lột da của em mất “Bà Phó, em biết thể là tốt nhất”
Mô Vị Lan đưa đũa và đó ăn cho anh.
"Anh mau ăn đi, nguồi rồi sẽ không ngon nữa"
Phó Hàn Tranh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi vào lòng anh: “Anh không nhìn thấy, đút cho anh." “Tuân lệnh, thưa tổng giám đốc."
Mộ Vĩ Lan vừa đút cho anh vừa nói: "Phó Hàn Tranh, chắc chắn kiếp trước anh đã giải cứu Ngân Hà nên mới có thể cưới được một người xinh đẹp và hiển thục chu đáo như em."
Phó Hàn Tranh gật nói: "Giờ em nói phét cũng không cần suy nghĩ trước à?" “Ăn cơm cũng không ngăn được cái miệng lưỡi độc ác của anh."
Khi hai người đang trêu đùa nhau, cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Mộ Vi Lan giật mình vội vàng đứng dậy khỏi vòng tay của Phó Hàn Tranh.
Nữ trợ lý bước vào cũng giật mình sửng sốt: "Ah....Boss, um...."
Nữ trợ lý vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh lạnh lùng ngắt lời: "Sau này giờ nghỉ trưa không được phép vào văn phòng của tôi, đi ra ngoài Nữ trợ lý mặt đầy oan ức: "Vâng..
Sau khi nữ trở lý đi ra ngoài, Mô Vị Lan gặp một miếng ớt trong hộp cơm và đưa đến miệng Phó Hàn
Tranh.
Phó Hàn Tranh không để phòng, anh há miệng ăn, vừa cắn một miếng, lông mày anh nhíu nhặt.
"Cái gì thế? Cay quá?" “Cay à, em cảm thấy nữ trợ lý của anh rất nóng bỏng.
Tại sao anh lại tìm một nữ trợ lý xinh đẹp, thân hình nóng bỏng như vậy để làm gì!
Phó Hàn Tranh: "."
.