Mộ Vì Lan thuê thêm một phòng khác, bởi vỀ Giang Thanh Việt bị thương, Lục Hì Bảo cần phải chăm sóc cho anh ấy, hơn nữa hai người họ là một đôi, Mộ Vi Lan ở cùng phòng với họ ít nhiều cũng có phần bất tiện.
Vết thương của Giang Thanh Việt không nguy hiểm nhưng cũng không phải là vết thương nhẹ.
Lục Hì Bảo trông chừng anh cả đêm, không dám chợp mắt.
Giang Thanh Việt vỗ tay xuống giường, nhẹ nhàng nói: “Nha đầu, em lên đây ngủ với anh một lát.
Cô nằm bò bên cạnh giường thế này, hai chân chắc chắn sẽ tế cứng mất.
"Em ngủ rồi, nhờ anh xảy ra chuyện gì, em sẽ không biết.
Vết thương của anh khá nghiêm trọng, em không nên ngủ thì hơn.
Nếu em lên giường nằm chắc Lục Hì Bảo đóng sầm cửa lại, đầu đó thân hình cao lớn của Giang Thanh Việt và gọi Mô Vi Lan: Vì Lan, tới dãy giúp mình.”
Mộ Vi Lan vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy Giang Thanh Việt toàn thân đẫm máu, có kinh hãi "Hi Bảo, như thế này không được đầu, chúng ta phải đưa Giang Thanh Việt đến bệnh viện ngay, anh ấy sẽ xảy ra chuyện vì mất máu quá nhiều đấy!” “Nhưng mà, nếu anh ấy là thành viên của đám khủng bố thì phải làm sao? Chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện, như vậy chẳng khác nào đưa anh ấy đến miệng cop?"
Khóe môi Mộ Vi Lan co giật, lúc này cô thật sự không có tâm trạng để cười, nhưng những điều Lục Hi Bảo nói thật sự rất buồn cười.
“Không phải chứ...
Giang Thanh Việt là phần tử khủng bố sao?"
Trong ấn tượng của Mộ Vi Lan, Giang Thanh Việt luôn khoác trên mình một chiếc áo trắng không tì vết, khí chất của anh rất sáng ngời, người như vậy có nhìn thấy nào cũng không thấy liên quan đến những kẻ khủng bố hung ác kia.
Hai người mãi mới đưa được Giang Thanh Việt lên giương, bởi vì sức lực của hai người yêu, mà Giang Thanh Việt thì lại rất to xác, khi hai người đỡ Giang Thanh Việt nằm xuống giường, thân thể của Giang Thanh Việt đập xuống giường, vết thương bị xé rách, người đàn ông vừa ngất xỉu đau đớn cau mày và thức tỉnh.
Anh không hoàn toàn ngất xỉu, vẫn mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại của Mộ Vi Lan và Lục Hi Bảo, anh yếu ớt nói: “Anh không phải phần tử khủng bố gì cả.
Lục Hi Bảo nghe thấy anh nói, nhanh chóng chạy tới, quỳ xuống bên cạnh giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh và nói: “Vậy bọn em đưa anh đến bệnh viện nhé! Anh chảy nhiều máu quá..."
Ai ngờ, Giang Thanh Việt thẳng thừng từ chối: "Không được."
Lục Hì Bảo lo lắng: "Nhưng anh bị trúng đạn, nếu không đến bệnh viện, có thể sẽ vì mất máu quá nhiều
Giang Thanh Việt nằm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lục Hi Bảo: “Đừng sợ, không chết được."
Cảm xúc dồn nén của Lục Hỉ Bảo đột nhiên bùng phát: “Không phải anh nói anh đến ý để nghiên cứu học tập sao? Tại sao anh lại bị trúng đạn? Rốt cuộc anh đã làm cái quái gì vậy? Em vừa mới đồng ý làm bạn gái của anh, nếu anh chết, chẳng phải em xui xẻo quả rồi sao."
Lục Hì Bảo hỏi một loạt câu hỏi, Giang Thanh Việt khẽ mỉm cười: "Nha đầu ngốc, bây giờ anh thực sự không có sức lực để trả lời những câu hỏi đó của em"
Vết máu trên bụng của anh thấm đẫm ga trải giường màu trắng của khách sạn.
Hai mắt Lục Hi Bảo đỏ hoe, dù là một bác sĩ, cô đã nhìn thấy rất nhiều xác chết, cũng nhìn thấy rất nhiều vết thương ghê tởm, nhưng cô vẫn sợ hãi khi nhìn thấy dòng máu đỏ tươi này.
Mộ Vi Lan nói: "Hi Bảo, chúng ta không thể ở lại đây, nhân viên vừa nãy có thể sẽ báo cảnh sát.
Chúng ta mau đưa bác sĩ Giang rời đi đề xử lý vết thương!"
Lục Hi Bảo lau nước mắt và nhanh chóng đồng ý với Mộ Vi Lan.
Họ chuyển đến một khách sạn nhỏ, Giang Thanh Việt kêu Lục Hì Bảo giúp anh lấy viên đạn ra.
Lục Hì Bảo sợ tới mức hồn bay phách lạc, cô không có kinh nghiệm thực tế, trong thời gian thực tập, cô cũng chỉ mới giải phẫu xác chết, cô thật sự không dám động dao vào người sống.
"Anh, anh có chắc muốn em giúp anh lấy viên đạn ra không? Em em chưa từng lấy đạn ra ngoài...
"Anh sẽ hỗ trợ em, em chỉ cần làm theo lời anh nói, đừng sợ, anh tin em"
Anh can đảm giao mạng sống của mình vào tay cô, nhưng Lục Hì Bảo lại không có lòng tin vào bản thân mình.
Giang Thanh Việt liệt kê những dụng cụ và loại thuốc cần mua, Lục Hi Bảo ghi hết ra giấy và đưa cho Mộ Vi Lan.
Mộ Vị Lan đi ra ngoài và nhanh chóng mua những thứ cần thiết cho cuộc phẫu thuật.
Mộ Vị Lan đang mang thai, cô không thể nhìn được những cảnh tượng máu me: “Nếu hai người cần tôi giúp đỡ hãy gọi tôi một tiếng, tôi ngồi bên ngoài canh cửa cho hai người.
Sau khi Mộ Vị Lan ra ngoài, Lục Hi Bảo bắt đầu khử trùng các dụng cụ và vết thương của anh.
Lục Hi Bảo vô cùng sợ hãi, cô run rẩy nói: "Nếu vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao?"
Cô không muốn Giang Thanh Việt đi gặp Diêm Vương sớm như vậy!
Giang Thanh Việt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt vì sở hai của cô, anh khê cười.
Số anh không đen đủi như vậy "Anh còn cười! Anh không đau sao!"
Lục Hì Bảo lườm anh một cái, người đàn ông này, rốt cuộc anh có biết vết thương của mình nặng như thể nào không? Ngay cả khi viên đạn không bắn trúng vào bộ phận quan trọng, nhưng dù sao vẫn là bị trúng đạn, không xử lý đúng cách thực sự sẽ chết người.
Anh là bác sĩ, lẽ nào anh không nhận thức được điều này sao?
Lục Hi Bảo cầm dụng cụ lên, cô không kìm nén được sự run rẩy, nước mắt cô rưng rưng: “Em...em...
sư phụ em không dám!"
Cô phải lo lắng nhiều đến mức nào mới có thể thốt ra được cả hai tiếng “sư phụ"!
Giang Thanh Việt nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô: “Nếu đã gọi anh là sư phụ, em phải tin tưởng anh, nghe lời anh, có anh ở đây, anh sẽ dạy em." không có thuốc gây tê, anh thực sự chịu đựng được sao? "Nếu anh đau, anh nhất định phải nói cho em biết: "Lục Hi Bảo cố gắng trấn tĩnh lại, “Chắc chắn là sẽ dau.
Lục Hì Bào không nhớ mình đã kết thúc như thế nào, cô làm theo từng chỉ dẫn của Giang Thanh Việt, mặc dù trái tim cô đang run rẩy dữ dội, nhưng dù gì cô cũng đã học tập chuyên môn rất chắc ở trường, cũng từng giành được rất nhiều học bổng nên tất cả các bước cô đều thực hiện rất chính xác.
Giang Thanh Việt không phải chịu quá nhiều đầu đớn, chỉ là khi viên đạn được lấy ra, toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi.
Lục Hì Bảo xót xa nhìn anh, vội vàng thực hiện nhanh và giúp anh băng bỏ vết thương.
Giang Thanh Việt không bị ngất đi, anh vươn tay xoa đầu cô, nở một nụ cười nhợt nhạt và khích lệ cô: “Em làm rất tốt, xem ra thường ngày anh nghiêm khắc với em đúng là không vô ích.
Lục Hi Bảo cắn môi, cô đỡ anh, và nằm bò bên giường rừng rung nước mắt nhìn anh: "Anh không chết là tốt rồi.
Nếu anh chết dưới ca phẫu thuật em, em chắc chắn sẽ phải ngồi từ
Giang Thanh Việt mìm cười: "Rốt cuộc là em sợ anh chết, hay là sơ phải ra tòa
Em đều sơ.
Nếu anh chết, em không những không có bạn trai, mà còn phải ngồi tù, như vậy chẳng phải em quá bị thảm rồi sao.
Hơn nữa nhà em chỉ có một mình em, bố mẹ em nhất định sẽ rất đau lòng."
Cũng phải
Giang Thanh Việt nhìn chằm chăm vào đôi mắt nước của cô, sắc mặt anh trở nên nghiêm túc và hỏi cô: “Nha đầu, sao em lại đến Ý?" “Bởi vì...em lo lắng cho anh"
.