Phó Hàn Tranh bế cô lên giường, anh cúi người hôn lên mỗi cô, khiến Mộ Vi Lan ngẩn ngơ.
“Trên mạng nói gì không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã có được giấy đăng ký kết hôn có thời hạn một trăm năm
Mặc dù Mộ Vi Lan cảm thấy kỳ lạ, nhưng cô vẫn tin tưởng Phó Hàn Tranh: “Thật sao? Nhưng trang web chính thống đã nói đó chỉ là tin đồn" "Thật, lừa em, anh sẽ là chó con" “Được rồi.
Sau khi tắm xong, hai người nằm trên giường ngủ.
Mộ Vi Lan nằm trong lòng Phó Hàn Tranh và thủ thì: “Ông xã, bọn họ nói rất ngưỡng mộ em.
"Bọn họ?" Phó Hàn Tranh cau mày “Ừm, cư dân mạng.
Bọn họ còn đoán rằng con gái của chúng ta tên là Tiểu Đường Đậu
Phó Hàn Tranh mim cười, xoa xoa mái tóc của cô và nói: “Tên Weibo của em rõ ràng như vậy, ai cũng đoán ra được.
"Cư dân mạng còn kêu chúng ta phát “cấu lượng " nhiều một chút, bọn họ muốn ăn “cầu lương “Anh biết rồi, bà Phó.
Khi nào rành sẽ đi phát cấu lương"
Giọng điệu của anh rất cưng chiều, Mộ Vi Lan nhìn anh mim cười ngọt ngào và “ừm” một tiếng.
“Bọn họ còn đề nghị chúng ta đi tham gia chương trình thực tế dành cho các cặp vợ chồng"
Phó Hàn Tranh khẽ nhíu mày: “Anh không thích công khai đời sống riêng tư trước mặt công chúng “Ừm, em biết anh không thích, em chỉ nói vậy mà “Mau ngủ đi, sáng mai chúng ta phải bay về Bắc thôi."
Thành " “Ngủ ngon, chồng yêu" ***
Ngày hôm sau, sau hơn mười tiếng ngồi máy bay cuối cùng cũng đến Bắc Thành, Mộ Vi Lan không còn sức lực, cô dựa vào lòng Phó Hàn Tranh ngủ một lực lâu, cho tới khi về đến nhà mới tỉnh, khi ở sân bay, cô mua socola và đồ chơi cho Tiểu Đường Đậu và Tiểu Hàm, Mô Vi Lan chia socola và đổi chơi cho hai đứa trẻ "Có thích không?"
Tiểu Đường Đậu ôm chặt Mộ Vi Lan và nói: “Chi cần là Mộ Mộ tăng cho Đường Đậu, Đường Đậu đều thích
Mộ Vi Lan mìm cười dịu dàng hôn lên má cô bé.
Tiểu Hàm cầm socola và người sắt biển hình cảm ơn Mộ Vi Lan: "Cảm ơn thím “Không có gì." Mộ Vi Lan xoa đầu Tiểu Hàm.
Đúng lúc này, Hướng Nam Tây từ trong phòng đi ra, sắc mặt lạnh lùng: "Tiểu Hàm, lại đây."
Tiểu Hàm ôm món quà chạy đến, nhưng Hưởng Nam Tây lại lấy món quà mà Mộ Vì Lan tặng cho Tiểu Hàm và nói: “Ăn nhiều socola không tốt, còn nữa, chơi đồ chơi nhiều sẽ mê muội ngỡ ngần
Tiểu Hàm cắn môi, có chút tủi thân, nhưng không dám lên tiếng.
Mộ Vì Lan không nhịn được liền nói: “Chị dâu, thắng bé còn nhỏ như vậy thỉnh thoảng chơi đồ chơi cũng không sao, ăn một chút socola cũng không sao, và không phải ngày nào cũng ăn."
Hướng Nam Tây không hề nề mặt: "Con của tôi, tôi tự biết quản, không cần lòng tốt giả của cô
Tiểu Đường Đậu đứng bên cạnh mở hộp socola, lấy hai viên rồi nhét vào miệng, răng cô bé dính đầy socola, khi cười trông rất đáng yêu.
Tiểu Đường Đậu cau mày nói với Hướng Nam Tây “Thím, socola Mộ Mộ mua ngon lắm, để anh ăn một miếng đi
Tiểu Đường Đậu lấy một viên socola đưa cho Tiểu Hàm, và chớp mắt nhìn Tiểu Hàm, Tiểu Hàm nhìn chằm chằm viên socola, nuốt nước bọt và rất muốn ăn.
Kết quả là Hướng Nam Tây lại kéo Tiểu Hàm, lạnh lùng nói: “Con là con trường của nhà họ Phó, sao có thể tùy tiện như vậy?"
Tiểu Đường Đậu bĩu môi, ngước mặt hỏi: “Tại sao con trưởng không thể ăn socola? Con trường là cái gì vậy?"
Hướng Nam Tây sửng sở trước câu hỏi của Tiểu Đường Đậu.
Mộ Vi Lan suýt nữa bật cười thành tiếng.
Tiểu Đường Đậu vẫn cau mày, ngây ngô nói: “Anh, anh mau ăn đi, socola sắp chảy ra rồi, sẽ không ngon nữa
Tiểu Đường Đậu không hề sợ Hướng Nam Tây, cô bé giơ tay ra mãi.
Tiểu Hàm do dự muốn cầm lấy, nhưng Hưởng Nam Tây lại quát lên: "Phó Trạch Hàm
Đúng lúc Phó Hàn Tranh từ trên lầu đi xuống.
"Sao lại hung dữ với thắng bé?"
Hướng Nam Tây tối sầm mặt lại, không nói nên lời.
Tiểu Đường Đậu bĩu môi nói: “Bố, tại sao con trường không được ăn socola?"
Phó Hàn Tranh cười nói: “Con trưởng không được ăn socola? Ai nói thế?"
Thim nói đó! Thim nói anh là con trưởng, không được ăn socolat
Phó Hàn Tranh xoa đầu Tiểu Đường Đậu: "Con trường tất nhiên có thể ăn socola rồi, không chỉ con trường có thể ăn, mà tất cả mọi người đều có thể ăn
Tiểu Đường Đậu lại giơ tay đưa cho Tiểu Hàm: "Anh, bố nói anh có thể ăn socola!"
Phó Trạch Hàm ngước nhìn Hướng Nam Tây, mặc dù sắc mặt của Hướng Nam Tây rất tệ nhưng không dám nói gì nhiều.
Phó Trạch Hàm nhận lấy viên socola và bỏ vào trong miệng.
Tiểu Đường Đậu mỉm cười hỏi: "Anh, socola Mô Mộ mua có phải rất ngon không?" “Ngon lắm!" Tiểu Hàm cũng mìm cưới.
Tiểu Đường Đậu kéo Tiểu Hàm sang một bên, hai đứa trẻ vừa chơi vừa ăn socola: "Anh, răng của em đen het roi!" "Hahahahaha, răng của anh cũng đen rồi!"
Đến tối, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan chuẩn bị đi ngủ.
Mộ Vi Lan nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, cô càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Em thấy chị dâu không phải là không cho Tiểu Hàm ăn socola, mà là không thích em, không muốn để Tiểu Hàm nhận quà của em mà thôi.
Nhưng chị ta không thích em cũng chẳng sao, chị ta đối xử với Tiểu Hàm như vậy, Tiểu Hàm sống nội tâm hơn Tiểu Đường Đậu rất nhiều, sống quả nội tâm không phải là điều tot."
Phó Hàn Tranh khẽ nói: "Cô ta cũng không phải ngày một ngày hai như vậy nữa rồi." "Nhưng chúng ta sống chung một mái nhà, chỉ ta như vậy em cũng không vui.
Anh nói xem, anh đã kết hôn với em, hơn nữa chúng ta có con rồi, tại sao chỉ ta vẫn không từ bỏ anh?"
Phó Hàn Tranh xoa mái tóc của cô và nói: "Bây giờ em đang mang thai, nếu chúng ta chuyển về biệt thự Tiên Thủy Vịnh, mắt anh không nhìn thấy, anh không thể giúp em được nhiều việc, mời người bên ngoài về anh lại không yên tâm.
Chúng ta ở đây, dì Lan có thể nấu đồ ăn dinh dưỡng cho em, cũng tiện chăm sóc em."
Mộ Vi Lan nói: “Em không sợ sống chung với chị ta, chỉ là em không thích chị ta đối xử với Tiểu Hàm như vậy.
Hơn nữa ban ngày chị ta đi làm, buổi tối anh cũng về, em và chị ta nước sông không phạm nước giếng, cũng sẽ không đến mức cãi nhau gì đâu." “Nếu anh hai vẫn còn sống thì tốt.” Mộ Vi Lan thở dài trong lòng anh.
Phó Hàn Tranh mìm cười nói: "Sao lại nói thế?" “Nếu anh hai còn sống, chị ta làm sao dám để ý đến anh? Không được, ngày mai em phải nghĩ cách cắt đứt hoàn toàn suy nghĩ của chị ta." “Cách gì?
Mộ Vi Lan đỏ mặt liếc nhìn anh, cô kéo chăn lên và khẽ nói: “Cùng nhau thể hiện tình cảm không?"
Phó Hàn Tranh chui vào trong chăn “Bây giờ anh muốn cùng em làm việc khác hơn "Lưu manhi "Có cùng làm không? Hửm?"
Bắt buộc phải cùng nhau làm! ***
Sáng hôm sau, mọi người đồng đủ ngôi ăn sáng.
Tiểu Đường Đậu cầm lấy một chiếc thìa nhỏ, ăn bát yến mạch và sữa, miệng cô bé dính đẩy đồ ăn, cô bé còn chu miệng cho Mộ Vi Lan nhìn.
Mộ Vi Lan nói: "Nảy, Đường Đậu, sao lúc nào ăn con cũng như thế này vậy?"
Nói xong, cô lấy giấy lau miệng cho cô bé.
Tiểu Đường Đậu lại chu miệng ra, cổ tinh hôn lên má Mộ Vi Lan, mặt Mộ Vi Lan dính đầy sữa, Mộ Vi Lan dở khóc dở cười.
“Mộ Mộ, mặt mẹ cũng bằn
Cô bé ngồi bên cạnh cười rất vui vẻ.
Mộ Vi Lan bóc trứng cho cô bé: "Như cũ nhé, con ăn lỏng trắng trứng, mẹ ăn lòng đỏ trứng?"
Tiểu Đường Đậu mỉm cười nói: “Như cũ
Tiểu Hàm ngưỡng mộ, tháng bé nói với Hướng Nam Tây: "Mẹ, con cũng không muốn ăn lòng đỏ trường
Trẻ con không nên kén ăn."
Tiểu Hàm hơi thất vọng, cảm thấy mẹ mình không thích mình như thím Mộ Mộ thích Tiểu Đường Đậu.
.