Phó Hàn Tranh ngồi ghế sau của xe Maybach, chiếc xe phanh gấp, cả người ngã về phía trước.
Từ Khôn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Boss, anh không sao chứ? Hôm nay đường xá hơi khó đi, anh không và vào đầu chứ?"
Máu dường như đổ dồn lên não Phó Hàn Tranh, một ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt anh.
Cảm giác đó rất vi diệu, ban đầu chỉ là một tia sáng nhỏ, sau đó bỗng nhiên to dần ra, không còn là một màn đêm đen tối như trước nữa.
"Từ Khôn, lái xe đến bệnh viện!"
Từ Khôn sững sở, vừa khởi động xe vừa lo lắng hỏi: "Boss, anh bị thương ở đâu à?” "Không, mắt tôi hình như có thể nhìn thấy lờ mờ
Bệnh viên, trong văn phòng của bác sĩ.
rồi " Chương 402: Đôi mắt của anh hồi phục rồi!
Phó Hàn Tranh ngồi ghế sau của xe Maybach, chiếc xe phanh gấp, cả người ngã về phía trước.
Từ Khôn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, Boss, anh không sao chứ? Hôm nay đường xá hơi khó đi, anh không và vào đầu chứ?"
Máu dường như đổ dồn lên não Phó Hàn Tranh, một ánh sáng trắng chợt lóe lên trước mắt anh.
Cảm giác đó rất vi diệu, ban đầu chỉ là một tia sáng nhỏ, sau đó bỗng nhiên to dần ra, không còn là một màn đêm đen tối như trước nữa.
"Từ Khôn, lái xe đến bệnh viện!"
Từ Khôn sững sở, vừa khởi động xe vừa lo lắng hỏi: "Boss, anh bị thương ở đâu à?” "Không, mắt tôi hình như có thể nhìn thấy lờ mờ
Bệnh viên, trong văn phòng của bác sĩ.
rồi " Sau khi xem xong phim chụp CT, bác sĩ hỏi Phó Hàn Tranh: "Anh Phó, bây giờ anh có thể nhìn rõ tôi không?" "Um."
Trên đường đến đây, tầm nhìn của anh ngày càng rõ ràng hơn, màn đen tối che chắn trước mắt anh cũng nhanh chóng mở đi, ánh sáng trắng càng lúc càng chói mắt và phóng to dần ra, cho đến bây giờ, anh có thể nhìn rõ bất cứ mọi thứ, và thị lực giống như một người bình thường.
"Lúc đó quả thực có một cục máu nhỏ đã chèn ép dây thần kinh thị giác, từ hình ảnh phim chụp CT vừa rồi, có thể thấy cục máu nhỏ đã biến mất hoàn toàn.
Anh Phó, chúc mừng anh lấy lại được ánh sáng."
Ra khỏi phòng bác sĩ, Phó Hàn Tranh nhìn thẳng về phía trước, có chút sững sở, nhưng trong lòng lại rất phấn khích.
Từ Khôn nói: "Boss, chuyện tốt như vậy anh nên nhanh chóng gọi điện cho vợ anh, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.
Phó Hàn Tranh lóe lên một nụ cười nhàn nhạt: Về nhà nói trước mặt với cô ấy.
Đi, về thôi Sau khi xem xong phim chụp CT, bác sĩ hỏi Phó Hàn Tranh: "Anh Phó, bây giờ anh có thể nhìn rõ tôi không?" "Um."
Trên đường đến đây, tầm nhìn của anh ngày càng rõ ràng hơn, màn đen tối che chắn trước mắt anh cũng nhanh chóng mở đi, ánh sáng trắng càng lúc càng chói mắt và phóng to dần ra, cho đến bây giờ, anh có thể nhìn rõ bất cứ mọi thứ, và thị lực giống như một người bình thường.
"Lúc đó quả thực có một cục máu nhỏ đã chèn ép dây thần kinh thị giác, từ hình ảnh phim chụp CT vừa rồi, có thể thấy cục máu nhỏ đã biến mất hoàn toàn.
Anh Phó, chúc mừng anh lấy lại được ánh sáng."
Ra khỏi phòng bác sĩ, Phó Hàn Tranh nhìn thẳng về phía trước, có chút sững sở, nhưng trong lòng lại rất phấn khích.
Từ Khôn nói: "Boss, chuyện tốt như vậy anh nên nhanh chóng gọi điện cho vợ anh, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui.
Phó Hàn Tranh lóe lên một nụ cười nhàn nhạt: Về nhà nói trước mặt với cô ấy.
Đi, về thôi Sau khi Mộ Vị Lan và tài xế đón Tiểu Đường Đầu trở về nhà, cô đợi một lúc lâu, Hướng Nam Tây cũng đã về nhà rồi, nhưng Phó Hàn Tranh vẫn chưa về
Tiểu Đường Đậu đang ăn khoai tây chiên, miệng và tay cô bé dính đầy mỡ: "Mộ Mộ, sao bố vẫn chưa về, con đói bụng quá, con muốn ăn cơm tối “Con ăn tạm bánh mì trước đi, đừng ăn khoai tây chiến nữa, bụng đói ăn khoai tây chiên không tốt đâu.
Mẹ đi gọi điện hỏi bố con, có lẽ là tắc đường quá."
Tiểu Đường Đậu nhăn mặt gật đầu: "Vâng! Mẹ mau đi gọi!”
Mộ Vi Lan đang định gọi điện thoại, trong sân vang lên tiếng xe ô tô, chiếc Maybach đen lái vào trong biệt thự.
Mộ Vi Lan đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài sân đón Phó Hàn Tranh,
Kể từ khi Phó Hàn Tranh không nhìn thấy, cô luôn có thói quen này.
Đến khi Mộ Vi Lan khoặc cánh tay của Phó Hàn Tranh, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh như thường lệ và hỏi: “Sao hôm nay anh về muộn về? Trên đường Sau khi Mộ Vị Lan và tài xế đón Tiểu Đường Đầu trở về nhà, cô đợi một lúc lâu, Hướng Nam Tây cũng đã về nhà rồi, nhưng Phó Hàn Tranh vẫn chưa về
Tiểu Đường Đậu đang ăn khoai tây chiên, miệng và tay cô bé dính đầy mỡ: "Mộ Mộ, sao bố vẫn chưa về, con đói bụng quá, con muốn ăn cơm tối “Con ăn tạm bánh mì trước đi, đừng ăn khoai tây chiến nữa, bụng đói ăn khoai tây chiên không tốt đâu.
Mẹ đi gọi điện hỏi bố con, có lẽ là tắc đường quá."
Tiểu Đường Đậu nhăn mặt gật đầu: "Vâng! Mẹ mau đi gọi!”
Mộ Vi Lan đang định gọi điện thoại, trong sân vang lên tiếng xe ô tô, chiếc Maybach đen lái vào trong biệt thự.
Mộ Vi Lan đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài sân đón Phó Hàn Tranh,
Kể từ khi Phó Hàn Tranh không nhìn thấy, cô luôn có thói quen này.
Đến khi Mộ Vi Lan khoặc cánh tay của Phó Hàn Tranh, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh như thường lệ và hỏi: “Sao hôm nay anh về muộn về? Trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?"
Từ khôn đi bên cạnh nói: "Không có đường rất “Trợ lý Từ mau về nhà đi, muộn rồi “Vàng, thưa bà chủ
Mộ Vi Lan nhìn lại khuôn mặt của Phó Hàn Tranh, cô thấy anh đang cười, môi cô cũng bất giác cong lên: “Tâm trạng anh hôm nay có vẻ rất tốt, có chuyện gì vui sao?" "Em ra ngoài đón anh, anh đương nhiên vui rồi."
Đường cong trên khóe miệng anh càng trở nên sâu hơn.
Mộ Vị Lan cảm thấy kỳ lạ: “Thôi đi.
Từ sau khi mắt anh không nhìn thấy, có ngày nào em không ra đón anh? Cũng không thấy anh vui vẻ như vậy."
Phó Hàn Tranh im lặng, anh không nói gì, cứ để cô tự đoán mò.
Mộ Vi Lan càng nghĩ càng lệch lạc, cô sát lại gần anh, lườm anh và hỏi: “Chắc không phải thư ký mới đến rất xinh đẹp chứ?" "Không đúng, anh cũng không nhìn thấy tot." không xảy ra chuyện gì chứ?"
Từ khôn đi bên cạnh nói: "Không có đường rất “Trợ lý Từ mau về nhà đi, muộn rồi “Vàng, thưa bà chủ
Mộ Vi Lan nhìn lại khuôn mặt của Phó Hàn Tranh, cô thấy anh đang cười, môi cô cũng bất giác cong lên: “Tâm trạng anh hôm nay có vẻ rất tốt, có chuyện gì vui sao?" "Em ra ngoài đón anh, anh đương nhiên vui rồi."
Đường cong trên khóe miệng anh càng trở nên sâu hơn.
Mộ Vị Lan cảm thấy kỳ lạ: “Thôi đi.
Từ sau khi mắt anh không nhìn thấy, có ngày nào em không ra đón anh? Cũng không thấy anh vui vẻ như vậy."
Phó Hàn Tranh im lặng, anh không nói gì, cứ để cô tự đoán mò.
Mộ Vi Lan càng nghĩ càng lệch lạc, cô sát lại gần anh, lườm anh và hỏi: “Chắc không phải thư ký mới đến rất xinh đẹp chứ?" "Không đúng, anh cũng không nhìn thấy tot." Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô: "Đi thổi, vào nhà ăn cơm."
Mộ Vị Lan không nhận ra rằng bước đi của Phá Hàn Tranh uyển chuyển hơn bình thường, hoàn toàn không cần phải dò dẫm.
Sau bữa tối, Phó Hàn Tranh vẫn không có ý định nói tin tức tốt này cho Mộ Vi Lan.
Anh muốn được tận hưởng sự chăm sóc của cô thêm hai ngày nữa.
Thời gian qua, ngay cả khi đi tắm, cô cũng theo anh vào nhà tắm để phục vụ anh, chỉ vì sợ anh không nhìn thấy sẽ bị ngã, nên anh muốn phục vụ gì cô đều phục vụ cái đó.
Phó Hàn Tranh đã quen tận hưởng điều đó rồi.
Mộ Vi Lan cũng đã quen, nhất là khi vừa tắm xong, cô trần truồng đi lại trước mặt anh, không chút xấu hổ, cũng không vội lau khô người để mặc quần áo.
Tối nay, vẫn như thường lệ,
Mộ Vi Lan tắm xong, cô cũng không mặc gì và đi lại trước mặt anh.
Mặc dù cô đang mang thai, béo lên vài cân nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự thon thả của cô, mà Phó Hàn Tranh nắm lấy tay cô: "Đi thổi, vào nhà ăn cơm."
Mộ Vị Lan không nhận ra rằng bước đi của Phá Hàn Tranh uyển chuyển hơn bình thường, hoàn toàn không cần phải dò dẫm.
Sau bữa tối, Phó Hàn Tranh vẫn không có ý định nói tin tức tốt này cho Mộ Vi Lan.
Anh muốn được tận hưởng sự chăm sóc của cô thêm hai ngày nữa.
Thời gian qua, ngay cả khi đi tắm, cô cũng theo anh vào nhà tắm để phục vụ anh, chỉ vì sợ anh không nhìn thấy sẽ bị ngã, nên anh muốn phục vụ gì cô đều phục vụ cái đó.
Phó Hàn Tranh đã quen tận hưởng điều đó rồi.
Mộ Vi Lan cũng đã quen, nhất là khi vừa tắm xong, cô trần truồng đi lại trước mặt anh, không chút xấu hổ, cũng không vội lau khô người để mặc quần áo.
Tối nay, vẫn như thường lệ,
Mộ Vi Lan tắm xong, cô cũng không mặc gì và đi lại trước mặt anh.
Mặc dù cô đang mang thai, béo lên vài cân nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự thon thả của cô, mà ngược lại còn tồn thêm vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Làn da của cô rất trắng, chân tay cô cân đối và thon thả, cô mang thai hơn ba tháng, khi không mặc quần áo, phần bụng dưới của cô hơi nhô lên, nhưng không lộ rõ
Cô cúi người lấy khăn lau tóc và nói với Phó Hàn Tranh: "Hàn Tranh, đồ ngủ của em ở bên tay phải của anh, anh ném qua đây cho em."
Phó Hàn Tranh cầm bộ đồ ngủ, sải bước đến sau lưng cô, anh nhìn cô chăm chăm bằng đôi mắt đen lấy, ngọn lửa nóng trong mắt ngày càng bùng lên.
Mộ Vi Lan không hề hay biết gì, một cánh tay đột nhiên ôm cô từ phía sau khiến cô giật mình.
Phó Hàn Tranh nhướn mày: “Vì anh mù, nên không mặc quần áo đi đi lại lại trước mặt anh?"
Mộ Vị Lan đỏ mặt, cô thậm chí không dám quay người lại, cô kéo lấy bộ đồ ngủ trong tay anh và với vàng mặc vào.
"Ai cho phép anh sở em!" “Vợ của mình, còn không được sở sao?"
Lí do chết tiết gì thế vậy.
ngược lại còn tồn thêm vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Làn da của cô rất trắng, chân tay cô cân đối và thon thả, cô mang thai hơn ba tháng, khi không mặc quần áo, phần bụng dưới của cô hơi nhô lên, nhưng không lộ rõ
Cô cúi người lấy khăn lau tóc và nói với Phó Hàn Tranh: "Hàn Tranh, đồ ngủ của em ở bên tay phải của anh, anh ném qua đây cho em."
Phó Hàn Tranh cầm bộ đồ ngủ, sải bước đến sau lưng cô, anh nhìn cô chăm chăm bằng đôi mắt đen lấy, ngọn lửa nóng trong mắt ngày càng bùng lên.
Mộ Vi Lan không hề hay biết gì, một cánh tay đột nhiên ôm cô từ phía sau khiến cô giật mình.
Phó Hàn Tranh nhướn mày: “Vì anh mù, nên không mặc quần áo đi đi lại lại trước mặt anh?"
Mộ Vị Lan đỏ mặt, cô thậm chí không dám quay người lại, cô kéo lấy bộ đồ ngủ trong tay anh và với vàng mặc vào.
"Ai cho phép anh sở em!" “Vợ của mình, còn không được sở sao?"
Lí do chết tiết gì thế vậy.
Mộ Vi Lan nhanh chóng mặc bộ đồ ngủ, nhưng lại bị người đàn ông phía sau bể cô lên giường, "Anh ôm em làm gì?"
Trong đầu anh đang nghĩ đến thân thể của em, anh không nhịn được."
Mộ Vi Lan giật giật khỏe miệng, cô bỏ bàn tay của anh ra: "Không được.
À, hai ngày nay em phải đi khám thai, anh có đi cùng em không?"
Anh chỉ thốt ra một từ duy nhất mà đẩy khí thế, Mộ Vi Lan mim cười ngọt ngào: “Ông xã thật là tốt.
Khám thai thường là bà bầu tự mình đi, mặc dù cũng không có gì, nhưng khi vào đến nơi đó toàn là các cặp đôi, khó tránh khỏi xúc động và cảm thấy ghen tị.
Phó Hàn Tranh đưa tay đến bụng dưới của cô và nhẹ nhàng vuốt ve: "Đứa nhỏ này còn phải hành hạ anh nửa năm "Hừ? Hành hạ anh? Có hành hạ cũng là hành hạ
Người sinh đứa bé ra cũng không phải anh em." Mộ Vi Lan nhanh chóng mặc bộ đồ ngủ, nhưng lại bị người đàn ông phía sau bể cô lên giường, "Anh ôm em làm gì?"
Trong đầu anh đang nghĩ đến thân thể của em, anh không nhịn được."
Mộ Vi Lan giật giật khỏe miệng, cô bỏ bàn tay của anh ra: "Không được.
À, hai ngày nay em phải đi khám thai, anh có đi cùng em không?"
Anh chỉ thốt ra một từ duy nhất mà đẩy khí thế, Mộ Vi Lan mim cười ngọt ngào: “Ông xã thật là tốt.
Khám thai thường là bà bầu tự mình đi, mặc dù cũng không có gì, nhưng khi vào đến nơi đó toàn là các cặp đôi, khó tránh khỏi xúc động và cảm thấy ghen tị.
Phó Hàn Tranh đưa tay đến bụng dưới của cô và nhẹ nhàng vuốt ve: "Đứa nhỏ này còn phải hành hạ anh nửa năm "Hừ? Hành hạ anh? Có hành hạ cũng là hành hạ
Người sinh đứa bé ra cũng không phải anh em." “Em mang thai, anh không thể động vào em.
Mộ Vi Lan siết chặt nắm tay và đấm vào ngực Phó
Hàn Tranh.
“Là anh khiến bụng em to lên, muốn hối hận cũng là chính anh hối hận!”
Phó Hàn Tranh mìm cười: "Lần sau chúng ta không sinh nữa, hai đứa đủ mệt mỏi rồi." "Mời em sinh, em cũng không muốn sinh.
Em còn rất nhiều việc chưa làm được, nếu không phải vì đứa bé này, không chừng bây giờ em đã là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng rồi."
Người đàn ông vẫn cười: "Làm bà Phó vẫn chưa đủ nổi tiếng sao?" “Đó là nhờ dựa vào anh, người khác sẽ nói đây là vợ của Phó Hàn Tranh, chứ sẽ không nói anh là chồng của Mộ Vi Lan." “Bà xã, tham vọng của em thật lớn.
Mộ Vi Lan liếc nhìn anh: “Anh phải ủng hộ em không được phản đối em.
Lẽ nào anh muốn nhìn thấy em còn trẻ như vậy đã ở nhà ăn bám sao?" “Ăn anh không phải là ăn bám..
Mộ Vi Lan trợn mắt, cô không chủ gì đến đôi mắt “Em mang thai, anh không thể động vào em.
Mộ Vi Lan siết chặt nắm tay và đấm vào ngực Phó
Hàn Tranh.
“Là anh khiến bụng em to lên, muốn hối hận cũng là chính anh hối hận!”
Phó Hàn Tranh mìm cười: "Lần sau chúng ta không sinh nữa, hai đứa đủ mệt mỏi rồi." "Mời em sinh, em cũng không muốn sinh.
Em còn rất nhiều việc chưa làm được, nếu không phải vì đứa bé này, không chừng bây giờ em đã là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng rồi."
Người đàn ông vẫn cười: "Làm bà Phó vẫn chưa đủ nổi tiếng sao?" “Đó là nhờ dựa vào anh, người khác sẽ nói đây là vợ của Phó Hàn Tranh, chứ sẽ không nói anh là chồng của Mộ Vi Lan." “Bà xã, tham vọng của em thật lớn.
Mộ Vi Lan liếc nhìn anh: “Anh phải ủng hộ em không được phản đối em.
Lẽ nào anh muốn nhìn thấy em còn trẻ như vậy đã ở nhà ăn bám sao?" “Ăn anh không phải là ăn bám..
Mộ Vi Lan trợn mắt, cô không chủ gì đến đôi mắt đầy than thái của Phó Hàn Tranh đang nhìn cô chăm chăm "Bà Phó, ern đang nghĩ gì thế?".
Mộ Vị Lan ngước nhìn lên trần nhà và nói: “Hôm nay em lướt Wechat, nhìn thấy có một bạn đại học của em làm nhà thiết kế ở Paris, cô ấy chụp rất nhiều tác phẩm của mình, chúng thực sự rất đẹp.
Chuyên ngành của em và cô ấy gần giống nhau, nhưng bây giờ người ta đã là một trong những nhà thiết kế trang sức nổi tiếng ở Paris.
Lúc còn đi học, giáo viên của em nói răng em có rất có tài năng trong lĩnh vực thiết kế nghệ thuật."
Cô cúi đầu, xoa xoa bụng và thở dài: "Haizz...mang thai rồi, tài năng chắc cũng bỏ đó."
Phó Hàn Tranh an ủi cô: “Làm vợ cũng rất cần có trí tuệ và thể lực, không dễ hơn làm nhà thiết kế trang sức hàng đầu đâu." Mộ Vị lan liếc nhìn anh: “Anh thật biết cách an ủi người đấy, thật ra bây giờ em chỉ là một bà bầu vô công rồi nghề." đầy than thái của Phó Hàn Tranh đang nhìn cô chăm chăm "Bà Phó, ern đang nghĩ gì thế?".
Mộ Vị Lan ngước nhìn lên trần nhà và nói: “Hôm nay em lướt Wechat, nhìn thấy có một bạn đại học của em làm nhà thiết kế ở Paris, cô ấy chụp rất nhiều tác phẩm của mình, chúng thực sự rất đẹp.
Chuyên ngành của em và cô ấy gần giống nhau, nhưng bây giờ người ta đã là một trong những nhà thiết kế trang sức nổi tiếng ở Paris.
Lúc còn đi học, giáo viên của em nói răng em có rất có tài năng trong lĩnh vực thiết kế nghệ thuật."
Cô cúi đầu, xoa xoa bụng và thở dài: "Haizz...mang thai rồi, tài năng chắc cũng bỏ đó."
Phó Hàn Tranh an ủi cô: “Làm vợ cũng rất cần có trí tuệ và thể lực, không dễ hơn làm nhà thiết kế trang sức hàng đầu đâu." Mộ Vị lan liếc nhìn anh: “Anh thật biết cách an ủi người đấy, thật ra bây giờ em chỉ là một bà bầu vô công rồi nghề."
.