Sáng sớm hôm sau, khi Phó Hàn Tranh tinh dậy, Mộ Vi Lan vẫn đang nằm ngủ say trong lòng anh.
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng rút cánh tay từ sau lưng cô ra, sau khi xuống giường, anh liếc nhìn đồ ăn đêm ở trên bàn.
Phó Hàn Tranh vừa bước ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn thấy Hướng Nam Tây đang đi đi lại lại trên hành lang, sắc mặt ngẩn ngơ.
"Chào buổi sáng, Hàn Tranh." "Chào buổi sáng, chi dâu
Hướng Nam Tây vô thức nhìn vào phòng ngủ phía sau lưng anh, và hỏi: “Vi Lan...vẫn chưa dậy sao?" “Đêm qua cô ấy ăn đêm, ngủ rất ngon, vẫn chưa dây.
“Vậy à?"
Hướng Nam Tây cả đêm không ngủ, chỉ mong chờ Chương 404: Ngươi nói muốn hại chết ai?
Sáng sớm hôm sau, khi Phó Hàn Tranh tinh dậy, Mộ Vi Lan vẫn đang nằm ngủ say trong lòng anh.
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng rút cánh tay từ sau lưng cô ra, sau khi xuống giường, anh liếc nhìn đồ ăn đêm ở trên bàn.
Phó Hàn Tranh vừa bước ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn thấy Hướng Nam Tây đang đi đi lại lại trên hành lang, sắc mặt ngẩn ngơ.
"Chào buổi sáng, Hàn Tranh." "Chào buổi sáng, chi dâu
Hướng Nam Tây vô thức nhìn vào phòng ngủ phía sau lưng anh, và hỏi: “Vi Lan...vẫn chưa dậy sao?" “Đêm qua cô ấy ăn đêm, ngủ rất ngon, vẫn chưa dây.
“Vậy à?"
Hướng Nam Tây cả đêm không ngủ, chỉ mong chờ phòng anh có chuyện gì xảy ra, nhưng đến gần sáng cũng không thấy động tĩnh gì.
Người đưa cho cô ta thuốc phá thai này nói rằng công dụng của loại thuốc này rất mạnh, cho dù là mang thai bảy tám tháng, uống loại thuốc này cũng không thể giữ được.
Bụng của Mộ Vì Lan vẫn chưa lộ rõ, nhiều nhất là ba tháng, uống loại thuốc này chắc hẳn sẽ phải phản ứng rất nhanh.
Chẳng lẽ...
Mộ Vi Lan thật sự không có thai? "Chị dâu, sao vậy?" "Ó, không có gì, xuống nhà ăn sáng đi
Trên đường đến công ty, Phó Hàn Tranh kêu Từ Khôn lái xe đến bệnh viện.
Anh liên lạc với Giang Thanh Việt, đưa một túi bóng nhỏ cho Giang Thanh Việt.
“Giúp tôi kiểm tra xem trong này có thành phần gì đáng ngờ không"
Giang Thanh Việt cầm lấy túi bóng đựng đồ ăn hỏng, trêu chọc nói: “Ai dám hạ độc trong đồ ăn của anh? Thật là to gan"
Phó Hàn Tranh hừ lạnh một tiếng: “Tường tôi mù phòng anh có chuyện gì xảy ra, nhưng đến gần sáng cũng không thấy động tĩnh gì.
Người đưa cho cô ta thuốc phá thai này nói rằng công dụng của loại thuốc này rất mạnh, cho dù là mang thai bảy tám tháng, uống loại thuốc này cũng không thể giữ được.
Bụng của Mộ Vì Lan vẫn chưa lộ rõ, nhiều nhất là ba tháng, uống loại thuốc này chắc hẳn sẽ phải phản ứng rất nhanh.
Chẳng lẽ...
Mộ Vi Lan thật sự không có thai? "Chị dâu, sao vậy?" "Ó, không có gì, xuống nhà ăn sáng đi
Trên đường đến công ty, Phó Hàn Tranh kêu Từ Khôn lái xe đến bệnh viện.
Anh liên lạc với Giang Thanh Việt, đưa một túi bóng nhỏ cho Giang Thanh Việt.
“Giúp tôi kiểm tra xem trong này có thành phần gì đáng ngờ không"
Giang Thanh Việt cầm lấy túi bóng đựng đồ ăn hỏng, trêu chọc nói: “Ai dám hạ độc trong đồ ăn của anh? Thật là to gan"
Phó Hàn Tranh hừ lạnh một tiếng: “Tường tôi mù nên bỏ thuốc trước mặt tôi."
Lúc này Giang Thanh Việt mới nhớ tới đôi mắt của Phó Hàn Tranh: "À đúng rồi, thị lực của anh hình như hồi phục rồi p vừm, vừa mới hồi phục.
***
Lục Hỉ Bảo đang đi kiểm tra phòng bệnh.
Khi kiểm tra đến giường thứ năm, nữ y tá chạy đến tìm Lục Hi Bảo: “Bác sĩ Lục, bệnh nhân giường 11 ở phòng bên cạnh nói rằng chân anh ta rất đau, cứ đòi cô phải đến khám." “Giường 11? Là giường của bệnh nhân họ Phạm "Đúng thế, chính là Phạm Kiến." à?"
Lục Hi Bảo lật bảng ghi chép và nói: “Không phải anh ta nên xuất viện rồi sao?"
Bệnh nhân tên Phạm Kiến đó, Lục Hì Bảo nhớ rất rõ, đòi hắn ta chỉ bị nứt xương nhẹ, không có gì nghiêm trọng.
Khi Giang Thanh Việt vẫn còn ở bên Ý, hắn ta đã nhập viện nhiều ngày và thường xuyên gây rác rối cho cô.
“Đúng thế, lẽ ra anh ta nên xuất viện từ lâu rồi, nhưng người nhà anh ta không chịu, chúng ta cũng nên bỏ thuốc trước mặt tôi."
Lúc này Giang Thanh Việt mới nhớ tới đôi mắt của Phó Hàn Tranh: "À đúng rồi, thị lực của anh hình như hồi phục rồi p vừm, vừa mới hồi phục.
***
Lục Hỉ Bảo đang đi kiểm tra phòng bệnh.
Khi kiểm tra đến giường thứ năm, nữ y tá chạy đến tìm Lục Hi Bảo: “Bác sĩ Lục, bệnh nhân giường 11 ở phòng bên cạnh nói rằng chân anh ta rất đau, cứ đòi cô phải đến khám." “Giường 11? Là giường của bệnh nhân họ Phạm "Đúng thế, chính là Phạm Kiến." à?"
Lục Hi Bảo lật bảng ghi chép và nói: “Không phải anh ta nên xuất viện rồi sao?"
Bệnh nhân tên Phạm Kiến đó, Lục Hì Bảo nhớ rất rõ, đòi hắn ta chỉ bị nứt xương nhẹ, không có gì nghiêm trọng.
Khi Giang Thanh Việt vẫn còn ở bên Ý, hắn ta đã nhập viện nhiều ngày và thường xuyên gây rác rối cho cô.
“Đúng thế, lẽ ra anh ta nên xuất viện từ lâu rồi, nhưng người nhà anh ta không chịu, chúng ta cũng không thể ép anh ta xuất viện, nghe nói anh ta là cháu của phó viên trường, chúng ta làm sao dám đuổi người di được chứ?"
Lục Hi Bảo bĩu môi: "Được rồi, để tôi qua xem
Khi Lục Hi Bảo sang phòng bên cạnh, cô nhìn người đàn ông trên giường bệnh 11, hai tay đút vào túi áo khoác trắng, sắc mặt không chút biểu cảm: "Phạm Kiến phải không, anh lại làm sao?"
Phạm Kiến cười nói: "Bác sĩ Lục, sao là sao, chân của tôi bị nứt xương, tôi cảm thấy vẫn chưa khỏi, bên trong còn đau nhức, cô xem cho tôi được không?"
Lục Hì Bảo nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đùi hắn ta và nói: "Không thể nào, lúc đó đã chụp X-quang, anh cũng đã xem rồi, anh chỉ bị nứt xương nhẹ, không nằm viện cũng được.
Đã hơn mười ngày trôi qua, sao có thể còn đau được chứ
Phạm Kiến rất chủ động và nhiệt tình, hắn ta xắn ống quần lên và nói: "Hay là cô bóp thử xem? Tôi đau thực sự, chắc không phải xương bên trong của tôi hoại từ rồi chứ?"
Lục Hi Bào thở dài, lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, nếu hoại tử, bây giờ anh đã không có sức lực đề nói chuyện với tôi đâu." “Cô bóp thử xe không thể ép anh ta xuất viện, nghe nói anh ta là cháu của phó viên trường, chúng ta làm sao dám đuổi người di được chứ?"
Lục Hi Bảo bĩu môi: "Được rồi, để tôi qua xem
Khi Lục Hi Bảo sang phòng bên cạnh, cô nhìn người đàn ông trên giường bệnh 11, hai tay đút vào túi áo khoác trắng, sắc mặt không chút biểu cảm: "Phạm Kiến phải không, anh lại làm sao?"
Phạm Kiến cười nói: "Bác sĩ Lục, sao là sao, chân của tôi bị nứt xương, tôi cảm thấy vẫn chưa khỏi, bên trong còn đau nhức, cô xem cho tôi được không?"
Lục Hì Bảo nhíu mày, nhìn chằm chằm vào đùi hắn ta và nói: "Không thể nào, lúc đó đã chụp X-quang, anh cũng đã xem rồi, anh chỉ bị nứt xương nhẹ, không nằm viện cũng được.
Đã hơn mười ngày trôi qua, sao có thể còn đau được chứ
Phạm Kiến rất chủ động và nhiệt tình, hắn ta xắn ống quần lên và nói: "Hay là cô bóp thử xem? Tôi đau thực sự, chắc không phải xương bên trong của tôi hoại từ rồi chứ?"
Lục Hi Bào thở dài, lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, nếu hoại tử, bây giờ anh đã không có sức lực đề nói chuyện với tôi đâu." “Cô bóp thử xe Lục Hi Bào bất lực đưa tay ra nắn bóp, Phạm Kiến hưởng thụ bàn tay đang "xoa bóp" của Lục Hi Bảo, hắn ta bất giác nắm lấy tay Lục Hi Bảo, khiến Lục Hi Bao giật mình sửng sốt.
"Này! Anh làm gì vậy! Buông tôi ra!”
Phạm Kiến năm lấy tay cô không buông, hắn ta phần khích nói: “Bác sĩ Lục, tôi đã thích cô ngay từ lần gặp đầu tiên, ngày nào tôi cũng muốn gặp cô, tôi vì cô nên mới ở lại bệnh viện lâu như vậy!” “Phạm Kiến! Anh buông tôi ra! Anh còn không buông ra, tôi sẽ gọi người đấy!" "Cô gọi đi, bệnh viện này là của chủ tôi, cô xem có ai dám xông vào đây không!”
Người đàn ông chết tiệt này không những xấu xa mà còn biến thái ***
Trong khi Phó Hàn Tranh đang trò chuyện với Giang Thanh Việt, một nữ y tá vội vàng chạy đến.
“Chủ nhiệm Giang, không ổn rồi! Hì Bảo bị bệnh nhân ở giường 11 đeo bám! Đó là cháu của phó viện trường, chúng tôi không dám...
Nữ y tá còn chưa nói hết lời, Giang Thanh Việt đã Lục Hi Bào bất lực đưa tay ra nắn bóp, Phạm Kiến hưởng thụ bàn tay đang "xoa bóp" của Lục Hi Bảo, hắn ta bất giác nắm lấy tay Lục Hi Bảo, khiến Lục Hi Bao giật mình sửng sốt.
"Này! Anh làm gì vậy! Buông tôi ra!”
Phạm Kiến năm lấy tay cô không buông, hắn ta phần khích nói: “Bác sĩ Lục, tôi đã thích cô ngay từ lần gặp đầu tiên, ngày nào tôi cũng muốn gặp cô, tôi vì cô nên mới ở lại bệnh viện lâu như vậy!” “Phạm Kiến! Anh buông tôi ra! Anh còn không buông ra, tôi sẽ gọi người đấy!" "Cô gọi đi, bệnh viện này là của chủ tôi, cô xem có ai dám xông vào đây không!”
Người đàn ông chết tiệt này không những xấu xa mà còn biến thái ***
Trong khi Phó Hàn Tranh đang trò chuyện với Giang Thanh Việt, một nữ y tá vội vàng chạy đến.
“Chủ nhiệm Giang, không ổn rồi! Hì Bảo bị bệnh nhân ở giường 11 đeo bám! Đó là cháu của phó viện trường, chúng tôi không dám...
Nữ y tá còn chưa nói hết lời, Giang Thanh Việt đã sải bước đi về phía phòng bệnh đó.
Phó Hàn Tranh nhìn Giang Thanh Việt với và rời đi, đòi một anh cong lên, Giang Thanh Việt lo lắng cho Lục Hì Bào như vậy.
Xem ra anh phải chuẩn bị tiền mừng cưới rồi.
Khi Giang Thanh Việt chạy đến và mở cửa phòng bệnh, anh nhìn thấy Lục Hì Bảo đạp vào bụng của Phạm Kiến! "Oh...!"
Phạm Kiến đau đớn ôm bụng!
Lục Hì Bảo tức giận cầm tập tài liệu và gõ mạnh liên tục vào đầu Phạm Kiến: “Này thì muốn sàm sỡ tôi! Này thì háo sắc!"
Giang Thanh Việt bước tới, kéo Lục Hì Bảo vào lòng: “Không sao chứ?"
Lục Hi Bảo sửng sở, không ngờ Giang Thanh Việt lại tới, cô ngẩng đầu nhìn anh và nói: "Không sao! Tên này muốn sàm sỡ em! Em đã dạy cho hắn ta một bài học rồi!"
Sắc mặt Phạm Kiến tái mét, hắn ta chỉ vào Lục Hì Bảo và nói: “Cô hãy đợi đấy! Lục Hì Bào phải không! Tôi sẽ kêu chủ tôi sa thải cô! Còn phải kiện cô đi tù Cô sải bước đi về phía phòng bệnh đó.
Phó Hàn Tranh nhìn Giang Thanh Việt với và rời đi, đòi một anh cong lên, Giang Thanh Việt lo lắng cho Lục Hì Bào như vậy.
Xem ra anh phải chuẩn bị tiền mừng cưới rồi.
Khi Giang Thanh Việt chạy đến và mở cửa phòng bệnh, anh nhìn thấy Lục Hì Bảo đạp vào bụng của Phạm Kiến! "Oh...!"
Phạm Kiến đau đớn ôm bụng!
Lục Hì Bảo tức giận cầm tập tài liệu và gõ mạnh liên tục vào đầu Phạm Kiến: “Này thì muốn sàm sỡ tôi! Này thì háo sắc!"
Giang Thanh Việt bước tới, kéo Lục Hì Bảo vào lòng: “Không sao chứ?"
Lục Hi Bảo sửng sở, không ngờ Giang Thanh Việt lại tới, cô ngẩng đầu nhìn anh và nói: "Không sao! Tên này muốn sàm sỡ em! Em đã dạy cho hắn ta một bài học rồi!"
Sắc mặt Phạm Kiến tái mét, hắn ta chỉ vào Lục Hì Bảo và nói: “Cô hãy đợi đấy! Lục Hì Bào phải không! Tôi sẽ kêu chủ tôi sa thải cô! Còn phải kiện cô đi tù Cô là bác sĩ mà dam đánh bệnh nhân.
Tôi thấy cô không muốn làm nghề này nữa
Lúc này Lục Hi Bảo mới nhận ra tỉnh nghiệm trong của sự việc, cô tự phòng vệ không sai, nhưng người có đánh lại là bệnh nhân và còn là cháu của phó viên trường "Tôi...tôi...ai sợ anh chứ! Là anh bắt nạt tôi trước Tôi là phòng vệ chính đáng!"
Phạm Kiến cười khẩy: “Hừ! Cô đợi đấy! Tôi không hại chết cô tên tôi sẽ viết ngược!"
Bộ dạng của Phạm Kiến trông đầy tức giận và ra về nhất định phải trả thù cô, Lục Hi Bảo cũng có chút sợ hãi.
Giang Thanh Việt đưa cô ra phía sau người, anh bước lên trước, lạnh lùng nhìn Phạm Kiến: “Vừa nãy người nói muốn hại chết ai?"
Giọng điệu của Giang Thanh Việt quá lạnh lùng và ghê gớm, Phạm Kiến vô thức lùi về phía sau: “Anh, anh muốn làm gì?"
Ánh mắt của Giang Thanh Việt rất bình tĩnh, anh khẽ cau mày, lấy một đôi găng tay dùng một lần từ trong túi áo khoác ra, anh từ tổn hỏi Lục Hì Bảo đứng phía sau; "Vừa rồi tay nào của hắn ta động vào em?" là bác sĩ mà dam đánh bệnh nhân.
Tôi thấy cô không muốn làm nghề này nữa
Lúc này Lục Hi Bảo mới nhận ra tỉnh nghiệm trong của sự việc, cô tự phòng vệ không sai, nhưng người có đánh lại là bệnh nhân và còn là cháu của phó viên trường "Tôi...tôi...ai sợ anh chứ! Là anh bắt nạt tôi trước Tôi là phòng vệ chính đáng!"
Phạm Kiến cười khẩy: “Hừ! Cô đợi đấy! Tôi không hại chết cô tên tôi sẽ viết ngược!"
Bộ dạng của Phạm Kiến trông đầy tức giận và ra về nhất định phải trả thù cô, Lục Hi Bảo cũng có chút sợ hãi.
Giang Thanh Việt đưa cô ra phía sau người, anh bước lên trước, lạnh lùng nhìn Phạm Kiến: “Vừa nãy người nói muốn hại chết ai?"
Giọng điệu của Giang Thanh Việt quá lạnh lùng và ghê gớm, Phạm Kiến vô thức lùi về phía sau: “Anh, anh muốn làm gì?"
Ánh mắt của Giang Thanh Việt rất bình tĩnh, anh khẽ cau mày, lấy một đôi găng tay dùng một lần từ trong túi áo khoác ra, anh từ tổn hỏi Lục Hì Bảo đứng phía sau; "Vừa rồi tay nào của hắn ta động vào em?" Lục Hì Bảo: "
Người đàn ông này đang muốn làm gì vậy "HU?"
Giang Thanh Việt quay lại nhìn cô dịu dàng, nhưng rõ ràng trong ánh mắt ấy không có nhiều sự kiên nhẫn.
Lục Hi Bảo liếc nhìn Phạm Kiến trên giường bệnh: “Em nhớ là là tay phải." "Rat tot."
Phạm Kiến: “Anh, anh muốn làm cái gì! Anh đừng lại đây! Tôi kêu lên đấy! A!"
Tiếng xương gãy vang lên, tay phải của Phạm Kiến bị bẻ gãy.
Lục Hi Bảo giật giật khỏe miệng, hai mắt mở to Giang Thanh Việt bẻ gãy tay phải của Phạm Kiến
Phạm Kiến đau đớn, mồ hôi đổ đầy trên trần, hắn ta hét lên: "Các người hãy đợi đấy! A! Tôi phải kiện các người! Các người đợi ngồi tù đi!" Lục Hì Bảo: "
Người đàn ông này đang muốn làm gì vậy "HU?"
Giang Thanh Việt quay lại nhìn cô dịu dàng, nhưng rõ ràng trong ánh mắt ấy không có nhiều sự kiên nhẫn.
Lục Hi Bảo liếc nhìn Phạm Kiến trên giường bệnh: “Em nhớ là là tay phải." "Rat tot."
Phạm Kiến: “Anh, anh muốn làm cái gì! Anh đừng lại đây! Tôi kêu lên đấy! A!"
Tiếng xương gãy vang lên, tay phải của Phạm Kiến bị bẻ gãy.
Lục Hi Bảo giật giật khỏe miệng, hai mắt mở to Giang Thanh Việt bẻ gãy tay phải của Phạm Kiến
Phạm Kiến đau đớn, mồ hôi đổ đầy trên trần, hắn ta hét lên: "Các người hãy đợi đấy! A! Tôi phải kiện các người! Các người đợi ngồi tù đi!"
.