**********
Lục Hi Bào không có sở trường lửa người, cũng không có ý định che giấu đối phương, liên thành thật nói: “Yêu rồi." “Mấy người?"
Trương Vũ Hiện hỏi rất gấp, thậm chí là có chút lỗ mãng, nhưng Hì Bảo trước giờ tính tình rất tốt, và lại nếu đã là xem mặt, thì cô ấy cũng đến rồi, đối phương hỏi cô ấy những chuyện này thì cũng bình thường.
"Hai người.
Trường Vũ Hiện vừa nghe thấy câu trả lời này, liền chau mày lại, ánh mắt có chút không hải lòng.
"Hai người...
kinh nghiệm yêu đương của cô cũng phong phú đẩy nhi
Trong ngữ khí, còn đem theo một chút mỉa mai.
Lục Hi Bảo cũng có chút không vui nữa, “Anh Trương, bây giờ từng yêu hai người, không phải là lịch sử tình trường rất bình thường sao?" "Cô Lục
Trường Vũ Hiên đột nhiên gọi tên cô ấy, cô ấy nghe xong hơi đơ ra, “Xin hỏi cô vẫn còn trinh chứng
Lục Hi Bào ngồi ở đó, sắc mặt đỏ trắng lẫn lộn, vô cùng xấu hổ và giận dữ.
Bàn tay đặt dưới bàn, cũng nằm chặt lại, cô ấy thậm chí còn có kích động muốn đem cổ trà chanh hoa quả ở trước mặt đổ lên trên đầu người đàn ông đối diện.
Lục Hì Bảo cũng không phải kiểu người bấm bụng chịu, cắn môi hỏi: “Vậy anh thì sao? Anh còn không?"
Trương Vũ Hiện không ngờ rằng, Lục Hi Bảo sẽ hỏi ngược như vậy.
Trong tiềm thức của anh ta, con gái không nên hỏi cái này, cũng không nên nghi ngờ “Tôi còn hay không cũng không vội, nhưng con gái thì khác.
Con gái không giữ lại lần đầu cho chồng, thì chính là không tự trọng!"
Lục Hi Bảo cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục trò chuyện với người đàn ông này thêm nữa, tam quan quả là không hợp rồi.
Đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Trương Vũ Hiện gọi cô ấy lại "Cô Lục, nếu cô không còn, thì cũng dễ thương lượng, sau này nhà cưới của chúng ta, có phải bỏ ra một nửa tiền, suy cho cùng hàng dùng rồi giống như cô, lễ hỏi cũng không thể nhiều như thể được " Anh Trương, hàng dùng rồi như tôi, sẽ không lãng phí một người trẻ trung như anh nữa."
Lục Hi Bào cẩm túi xách, quay người rời đi.
Trương Vũ Hiên liền nhảy đùng đùng lên, “Cô nói chuyện kiểu gì thế? Con gái ngoài kia muốn xem mắt với tôi còn rất nhiều nhé, nếu không phải thím tôi bảo tôi đến gặp cô thì cũng không đến lượt cô đâu."
Lục Hì Bảo cười khinh một cái, "Nếu như anh đã cảm thấy tôi không xứng với anh, vậy thì đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa." - Cô “Đúng rồi, còn nữa, anh Trương, miệng của anh thực sự rất thổi, nếu có thời gian, thì nên đến nha khoa để xem đi, xem xem có phải đã mắc bệnh gì về khoảng miệng không" “Cô nói linh tinh cái gì thế! Cô đứng lại cho tôi
Tây của Trường Vũ Hiện đang định năm vào vai của Lục Hỉ Bảo, ở chỗ ngồi phía sau lưng bọn họ.
Giang Thanh Việt đột nhiên đứng dậy, giơ tay giữ lấy cổ tay của anh ta.
Lục Hì Bảo ảnh mắt run rẩy, không ngờ rằng Giang Thành Việt lại ngồi ở vị trí gần bọn họ.
Vậy vừa nãy những lời Trương Vũ Hiện sỉ nhục cô ấy, anh ấy đã nghe thấy hết rồi sao?
Lục Hì Bảo chỉ cảm thấy lồng ngực bí bách, quay người nhanh chân đi ra khỏi nhà hàng Kim Thuỷ Ngạn.
Trương Vũ Hiên nhìn chăm chăm Giang Thanh
Việt: “Anh, anh muốn làm gì!”
Giang Thanh Việt dùng lực hất cổ tay của anh ta ra, ánh mắt cao ngạo giống như đang nhìn một đống rác rười liếc nhìn Trương Vũ Hiện, lạnh giọng nói: “Cô gái tốt như Hì Bảo, không phải thứ mà người rác rưởi giống như anh đây có thể mơ mộng.
“Anh...
cô ta cũng chỉ là hàng dùng rồi mà thôi, ai là rác rười chứ?" "Bich!"
Một nắm đấm của Giang Thanh Việt, đập mạnh vào xương hàm dưới của Trương Vũ Hiên,
Trường Vũ Hiện ôm lấy khuôn mặt bị đánh chảy máu, trở nên hốt hoảng “Anh Sao anh còn đánh người chứ Anh còn lại đây tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
Giang Thanh Việt xách ngực áo của anh ta lên, từng câu từng chữ cảnh cáo: Tránh xã Lục Hi Bảo ra một chút, đừng để tôi nhìn thấy anh một lần nào nữa
Giang Thanh Việt từ trong Kim Thuỷ Ngạn đuổi ra ngoài, thì nhìn thấy Lục Hì Bảo đã lên một chiếc xe bus.
Anh ấy chạy đến, trực tiếp chặn chiếc xe bus lại.
Cửa xe bus mở ra, Giang Thanh Việt chạy lên, kéo cô ấy vào trong lòng.
“Đừng khóc nữa, đều là anh không tốt." “Anh tránh ra! Tôi không muốn nhìn thấy anh t
Lục Hì Bảo hai tay vừa túm vừa đánh anh ấy, cào lên cổ anh ấy hiện lên mất vết móng tay.
Giang Thanh Việt không động đậy gì, vẫn ôm cô ấy như vậy, rủ mắt xuống nhìn vào khuôn mặt ấm ức của cô ấy, khàn giọng nói: “Cho dù có không muốn nhìn thấy anh, thì sao có thể xem mắt với loại người như thế chứ."
Loại người như thế.
Giang Thanh Việt chậm chí không nguyên ý dùng ba từ người đàn ông để xưng hô cái người tôi tế ban näy kia.
"Không liên quan đến anh t
Lục Hì Bảo thở hổn hển, vốn đã không muốn nhìn anh ấy lấy một cái.
Từ lúc gặp mặt đến bây giờ, lời nói nhiều nhất của cô ấy nói với anh ấy, chính là "không liên quan đến anh"
Nhưng Giang Thanh Việt không thích những lời như vậy, đặc biệt là người phụ nữ của anh ấy nói với anh ấy như thế.
Lục Hì Bảo không muốn ở trên cùng một chiếc xe với anh ấy, đến trạm kế tiếp, liền muốn xuống xe, Giang Thanh Việt cũng theo cô ấy xuống xe.
Hôm nay cô ấy đi giày cao gót, vừa bước xuống xe, không cần thận, đôi giày cao gót liền bị kẹt vào trong khe hở của nắp cống!
Dùng lực rút lên một hồi lâu, nhưng vẫn không rút lên được.
Đôi giày cao gót bị kẹt rất đúng lúc, rất đáng chết
Thật là xui xẻo
Lục Hì Bào phiền não gõ vào đầu, bây giờ cô ấy ý ra đây, không đi được, nhưng Giang Thanh Việt vẫn đứng phía sau nhìn, thật là mất mặt.
Lục Hì Bảo vô cùng bực bội, trực tiếp rút chân ra khỏi đôi giày, đến cà giày cao gót cũng không cần nua!
Bây giờ cô ấy chỉ muốn về nhà, nhanh chóng đá người đàn ông ở phía sau đi
Cô ấy khập khiễng cổ chấp đi về phía trước, lần da gót chân trắng nõn, ma sát vào cát và đá ở trên đường, đau như kim châm muối xát.
Cả người, đột nhiên nhẹ nhàng, được người khác ôm eo bể lên.
Giang Thanh Việt sắc mặt lạnh lùng bế cô ấy lên, Lục Hi Bảo tức giận nhìn chằm chằm anh ấy: “Anh mau bỏ tôi xuống, không cần anh phải bế "Không muốn gót chân bị thương, thì ngoan ngoãn một chút
Ai cần lòng tốt giả tạo này của anh ấy chứ
Cô ấy xem mắt thất bại, có phải trong lòng anh ấy đang cười trên nỗi đau của người khác không
Bản tay to của người đàn ông, ôm vào eo và đùi của cô ấy, cô gái bé nhỏ, ở trong lòng anh ấy rất có cảm giác an toàn, nhưng cảm giác an toàn này khiến cho Lục Hi Bảo buồn bực đến muộn chảy nước mắt Trước đây cô ấy rất ít khi khóc, nhưng từ khi tan vỡ với Giang Thanh Việt, lại rất hay khóc.
Cô ấy cũng ghét bản thân yếu đuối như này, rồ ràng biết anh ấy đã có vợ, nhưng lại không kìm được lòng nhớ anh ấy.
Cô gái trong lòng, nhất thời trở nên yên tĩnh, không ầm ĩ nữa, Giang Thanh Việt có chút không quen, hơi hơi rủ mắt xuống nhìn cô ấy.
Lục Hi Bảo ồm ồm đột nhiên lên tiếng hỏi: “Tôi như vậy có phải rất xấu xa không, cứ nhớ mãi không quân chồng của người khác.
Vì vậy, cô ấy chắc chắn là một cô gái xấu xa nhì.
Trái tim của Giang Thanh Việt đau thắt lại, cổ họng không nhịn được trở nên dịu dàng, "Không xấu xa, là anh không tốt.
Lục Hi Bảo đỏ hoe hai mắt, sụt sịt mũi.
Giang Thanh Việt không nỡ đưa cô ấy về nhà, mà là đưa đến một khách sạn.
Lục Hi Bảo cũng không biết tại sao bọn họ lại trở nên như vậy, bọn họ như này được tính là quan hệ gì chứ, cô ấy không rõ.
Cô ấy có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng cũng không muốn hỏi, Ví dụ, tại sao anh ấy lại đến thị trấn Thanh Hà.
Câu hỏi rõ ràng như vậy, thực ra cũng không có gì đảng hỏi, chỉ là anh ấy đến tìm cô ấy, lại muốn làm gì có chức
Lục Hì Bào ngồi cạnh giường, nhìn xuống đôi bàn chân nhem nhuốc của mình, nói: "Tôi đã nhận thẻ ngân hàng của bà Giang, đồng ý với bà Giang sau này không gặp lại anh nữa."
Bàn tay đang cầm khăn mặt nóng của Giang Thanh Việt, hơi hơi ngưng lại, nhưng cũng không thấy tức giận, chỉ cầm vào bàn chân nhỏ của cô ấy, giúp cô ấy lau đi vết bẩn.
“Giang Thanh Việt, tôi nói, chúng ta sau này đừng gặp nhau nữa."
Ý của cô ấy, đã biểu đạt đủ rõ rồi.
Ai biết, Giang Thanh Việt lại chậm rãi ngắng đầu lên, con mắt đen nhìn chằm chằm vào cô ấy, nói: "Nguyệt Như Ca cho em bao nhiêu tiền, anh sẽ cho em gấp ba lần, ở lại bên cạnh anh."
.