Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Hì Bảo đem theo đôi mắt đỏ hoe sưng vù đi ra khỏi phòng ngủ.
Bố Lục và mẹ Lục đang nghe động tĩnh ở cửa phòng ngủ, sau khi Lục Hi Bào vừa mở cửa, bỗng đơ ra, sau đó giả bộ như không có chuyện gì quay người rời đi.
“Lão Lục à, sáng nay ăn gì thế?" “Cứ ăn cơm chan canh đi, con gái thì sao, con muốn ăn gì?".
Lục Hi Bảo mim môi, nói: “Bố mẹ ăn đi, con không muốn ăn."
Mẹ Lục chau mày, tỏ vẻ không vui, “Tối qua con cũng không ăn gì, sáng nay vẫn không ăn cơm, con muốn đổi đến hỏng dạ dày sao?"
Bố Lục cử dùng ánh mắt để ra hiệu cho mẹ Lục dịu lại một chút, nhưng mẹ Lục tỉnh tình nóng này, khi lên cơn giận, cũng không kiềm chế được cái nóng này.
Lục Hi Bảo bơ phờ đi vào trong phòng tắm, đang tàm, thì cuông cửa reo lên.
Bố Lục ấn mẹ Lục ngồi xuống ghế, “Em ngồi đi, anh đi mở cửa"
Bổ Lục vừa mở cửa ra, thì thấy Giang Thanh Việt đứng ở ngoài cửa.
Bố Lục do dự một hồi, là để anh ấy vào, hay là không cho anh ấy vào, đây là một câu hỏi đảng phải suy nghĩ.
"Lão Lục, là ai thế?"
Phòng của nhà họ Lục không to, mẹ Lục vừa nghiêng đầu, thì nhìn thấy tên khốn nạn lừa gạt con gái mình kia đang đứng ở cửa, sắc mặt bỗng trở nên u ám.
“Đóng cửa lại."
Mẹ Lục cứng còi dặn dò, vốn dĩ không định để Giang Thanh Việt vào.
Bố Lục vừa định đóng cửa, thì Giang Thanh Việt chống vào cửa, "Bác trai, bác gái, hôm nay cháu đến là để nói chuyện rõ ràng"
Mẹ Lục vừa nghe thấy lại càng tức giận hơn, khí thể bừng bừng xông ra trước cửa, cười khinh nói: "Nói rõ ràng? Câu muốn nói cái gì? Cậu muốn nói cho chúng tôi biết, là cậu đã kết hôn, nhưng cậu không yêu vợ cậu, cậu thích Hì Bảo nhà chúng tôi, muốn để Hi Bào nhà chúng tôi làm vợ bé sao?"
Lục Hì Bào nghe thấy giọng nói của bọn họ, từ trong phòng tắm bước ra, thì nhìn thấy Giang Thanh Việt đang đứng ở cửa, trong lòng bỗng run rẩy.
Ánh mắt, cách một khoảng cự ki không xa, tụ hợp lại với nhau trong không trung.
Ảnh mắt nhìn Lục Hi Bảo của Giang Thanh Việt là ảnh mắt thương xót
Cô ấy theo phản xạ né tránh ánh mắt của Giang Thanh Việt.
“Bác trai, bác gái, chuyện này quả thực là cháu có lỗi với Hỉ Bảo, cháu biết hai bác rất khó có thể hiểu tại sao kết hôn rồi mà vẫn đụng chạm đến Hi Bảo, hôn nhân của cháu và Nguyệt Như Ca trước giờ đều hữu danh vô thức." “Nếu như đã hữu danh vô thực, vậy lúc đầu tại sao vẫn muốn kết hôn với cô ấy chứ? Vợ cậu hôm qua đã đến nhà chúng tôi, bảo Hì Bảo nhà chúng tôi không được vướng víu vào cậu nữa, có thể nhìn ra, vợ cậu có tình cảm với cậu, hơn nữa lần này cô ấy cũng tha thứ cho cậu rồi, tôi khuyên cậu, vẫn là đi về đi, sống một cuộc sống hạnh phúc với vợ cậu đi Giang Thành Việt biết, lời giải thích này của anh ấy, vốn đã không thể thuyết phục, đặc biệt là suy nghĩ và quan niệm của trường bởi, càng là không thể chấp nhận.
Nhưng anh ấy không thể giải thích một lí do thực sự trong đó, cho dù anh ấy đem chuyện này nói sạch với bố Lục mẹ Lục, e là bố Lục mẹ Lục chỉ càng cảm thấy anh ấy là một kẻ lừa đảo hơn thôi.
Sống hơn 30 năm, Giang Thanh Việt trước giờ chưa từng cảm nhận được sự thất bại như vậy, khi anh ấy đối mặt với kẻ địch và tàu đánh úp mạnh mẽ nhất, đều không hề không màng đến mẹo thắng như bây giờ, nhưng chỉ là những người bình thường như bố Lục mẹ Lục đây, anh ấy lại hoàn toàn không có bất kỳ sức mạnh nào.
Vì trong mắt bố Lục mẹ Lục, anh ấy chỉ là một người đàn ông xấu xa đã kết hôn mà vẫn ngoại tình mà thôi, cho dù là bây giờ ở trong mắt Hi Bảo, anh ấy có thể đã là một tên khốn nạn từ đầu đến cuối rồi, mọi cái thiện cảm đối với anh ấy ở trong lòng cô ấy trước đây, e là đã hoá thành tro bụi rồi.
Mẹ Lục sắc mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chấm Giang Thanh Việt, từng câu từng chữ nói: “Tôi không quan tâm cậu là ai, câu có phải Trì Quân hay không, mời cậu, từ bây giờ lập tức đi ngày cho tôi, nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu, còn nữa, Hi Bảo cũng sẽ không qua lại với câu nữa.
Cậu đừng có hy vọng gì nữa.
Tôi với tư cách là người từng trải, khuyến câu một câu, đối xử tốt với vợ cậu đi, nếu không thí sau này cậu sẽ hối hận đấy”
Giang Thanh Việt hít thở sâu một hơi, ánh mắt sâu lắng liếc nhìn cô gái sắc mặt trắng bệch đứng cách đó không xa.
Ánh mắt của cô ấy đang trốn tránh, cô ấy chắc chắn sẽ không đi theo anh ấy.
Cũng phải, dưới hoàn cảnh như này, anh ấy để cô ấy lựa chọn như thế nào, cũng là đang ép cô ấy, thậm chỉ là làm tổn thương cô ấy.
“Hi Bảo, em chăm sóc tốt cho bản thân nhé."
Sau khi để lại câu nói này, Giang Thanh Việt quay người, hai tay đang buông xuống sát bên quần, siết chặt lại thành nắm đấm,
Lục Hỉ Bảo đôi mắt ướt đẫm nhìn theo bóng lưng hiu quạnh thẳng tắp của người đàn ông, đôi chân của anh ấy chỉ dừng lại vài giây, sau đó liền sải chân đi xuống tầng.
cửa, bị me Lục đóng rầm lại một tiếng.
Vừa quay người, mẹ Lục liền nhìn thấy trên mặt của con gái đã treo nước mắt, bất giác nói con tức giận, “Lục Hỉ Bảo, vì một người đàn ông như vậy, mà con phải đau lòng sao? Con đừng nói với mẹ, cho đến bây giờ con vẫn còn nhung nhớ tên khốn nạn này
Lục Hì Bảo trong lòng run rẩy, tâm trạng bí bách bao ngày nay, sau khi không có chỗ trút ra, cuối cùng hoàn toàn bùng nổ, "Đúng Con đúng là thích tên khốn nạn đấy! Con đúng là không quên được tên khốn nạn đấy! Cầu xin mọi người đừng có ép con nữa! Con cũng không muốn thích người đã có gia đình đầu!"
Nếu như cô ấy biết sớm hơn một chút, Giang Thanh Việt đã có gia đình, là người đã kết hôn, thì cô ấy chắc chắn, chắc chắn sẽ chạy thật xa anh ấy.
Nhưng mà, vào lúc cô ấy đem sự chân thành và bản thân giao phó đi, thì hiện thực lại sỉ nhục cô ấy một trận.
“Con nói chuyện kiểu gì thế! Lục Hi Bảo!"
Hì Bào xông vào trong phòng ngủ, đóng rầm cửa lại, khoá mình ở trong phòng ngủ, dựa lưng vào cánh cửa, khóc thút thít.
Bên ngoài mẹ Lục không ngừng đập vào cửa, “Lục Hi Bào! Con mở cửa ra cho mẹ! Con mọc đủ lông đủ cánh rồi đúng không! Con đem lòng yêu một người đã có vợ mà vẫn còn lý lẽ sao? Nếu như bị hàng xóm biết được, thì sau này con còn làm người như thế nào chứ "Vậy thì con sẽ cút đi thật xa! Cầu xin mọi người đừng nói nữa!"
Cô ấy nhắm mắt, nước mắt cứ thể tuôn ra.
Trong lòng cô ấy rất hỗn loạn, cô ấy thực sự biết sai rồi, cô ấy cũng thực bị bị thương rồi.
"Không dạy dỗ con, thì con muốn lên trời phải không! Đều trách mẹ, đều trách mẹ không dạy dỗ con cho tốt:
Hôm qua, người Nguyệt Như Cà sỉ nhục, không chỉ là Lục Hì Bào, mà còn cả mẹ của cô ấy, “Lục Hi Bảo, con tưởng rằng xảy ra chuyện này, thì chỉ một mình con buồn thôi sao? Mẹ và bố con cả đêm qua cũng không ngủ được, lo lắng con nghĩ không thông, lo lắng con sau này sẽ bị ám ảnh, lại sợ con sau này lại bị người khác lừa...
Lục Hỉ bảo, sao con lại không có lương tâm như vậy chứ."
Mẹ Lục cử nói cứ nói, ngữ khi cũng mềm xuống, nước mắt cũng tuôn ra.
Cách một cánh cửa, Lục Hi Bảo bịt chặt miệng, cắn môi đề tiếng khóc xuống, cả người dựa vào cửa dân dẫn trượt xuống, khóc tới mức co rúm hai vai lại,
Qua một hồi rất lâu, Lục Hì Bào nhỏ tiếng ở trong nói: "Mẹ con xin lol...
là con không tốt đều do con không tốt.
Là con khiến mẹ và bố đau lòng rồi."
Mẹ Lục nước mắt tí tách rơi, đến cả bố Lục cũng đỏ hoe hai mắt.
“Con bé này, con mở cửa ra, chúng ta nói chuyện với nhau, con và mẹ con cứ cãi vã như này, cũng không phải cách tốt.
Cũng trách chúng ta không quan tâm đến cuộc sống tình cảm của con, không kịp thời ngăn chặn, chúng ta cùng nhau nói chuyện nhé, được không?"
Khoảng hơn nửa tiếng trôi qua, Lục Hì Bảo mở cửa ra, cúi mặt xuống, hoàn toàn giống với một đứa bé đã làm sai chuyện.
Mẹ Lục ảnh mắt run rẩy, vội vàng ôm chầm lấy cô ấy, siết chặt bàn tay đánh lên lưng của cô ấy, vừa đau lòng vừa tức giận, “Cái con bé đáng chết này, con muốn tức chết mẹ có phải không?” "Mẹ, con xin lỗi “Cái gì mẹ cũng có thể chiều theo ý con, con không muốn đi xem mắt, mẹ đồng ý con không giới thiệu đối tượng xem mắt cho con nữa.
Nhưng mẹ chỉ có một yêu cầu cho con, sau này đừng qua lại với người đàn ông đó nữa, Hi Bảo, coi như mẹ cầu xin con đây, có được không?"
Sau nấu cũng đừng qua lại với Giang Thanh Việt nữa.
.