Lúc này, trong khu dân cư kiểu cũ sáu tầng, trong phòng bếp ở tầng sáu đang phát ra âm thanh dầu mỡ xì xèo, toàn mùi khói và lửa.
Cổ Đình Xuyên đang dựa lên chiếc sofa nhỏ để chơi lego.
Cửa mở ra, Cổ Tồn Ngộ thay dép cầm theo máy tỉnh về, “Vợ ơi, anh về rồi.”
Hoà Tuệ gắp thức ăn trong nồi ra đĩa, "Hôm nay về muộn vậy à, nhưng mà cũng đúng lúc, sắp đến giờ cơm rồi, anh mau đi rửa tay đi.”
Cổ Tồn Ngô đi vào bếp, lúc rửa tay, Hoà Tuệ không nhịn được nói: “Đúng rồi, chồng ạ, hôm nay Vi Lan và chồng cậu ấy đã đưa mẹ con em về nhà, Đình Xuyên ở trường mẫu giáo xảy ra chút chuyện, may mà có chồng của Vi Lan giúp.
Lần sau chúng ta mời nhà họ bữa cơm để cảm ơn nhé.”
Cổ Tôn Ngộ đơ ra, quay người ôm lấy cô ấy từ phía sau, “Đình Xuyên sao thế?” “Trời, trong trường mẫu giáo có một bạn nam nghịch ngợm, cứ bắt nạt tiểu Đường Đậu, Đình Xuyênliền giúp tiểu Đường Đậu đánh cho bạn nam kia một trận.
Cổ Tồn Ngộ cười nhẹ một tiếng, "Thắng bé này, làm tốt lắm.
Hoà Tuệ lườm anh ấy một cái, “Anh đừng khen thằng bé, đây khác nào đang trá hình nói cho con biết, đánh nhau là đúng chứ.
Tuy con nó giúp tiểu Đường Đậu là không sai, nhưng đánh người quả thực là không đúng.
Bắt buộc phải thay đổi, sau này trở thành phần tử bạo lực thì không kịp nữa rồi.” “Không đến nỗi thế đâu.”
Toà Huệ cười, cầm lấy tay của anh ấy, “Mau bê thức ăn ra ăn thôi.”
Trên bàn ăn, ba món canh, hai món rau, một món mặn, một món trứng xào cà chua, nhìn trông rất bắt måt.
Hoà Tuệ gắp cho Cổ Tồn Ngộ một miếng sườn: “Này chồng, ăn miếng sườn đi, anh đi làm mệt, ăn nhiều một chút.
Cổ Tồn Ngộ cong miệng lên, ăn thử một miếng, mùi vị quả thực rất ngon.
“Vợ, đồ ăn em nấu còn hợp khẩu vị của anh hơn là đầu bếp của khách sạn bảy sao.”
Hoà Tuệ quay sang nhìn anh ấy, “Nói như kiểu anh từng được ăn đồ ăn của đầu bếp ở khách sạn bảy sao làm vậy.
Khen người cũng phải làm bản nháp nhé.” “Sao lại chưa từng ăn chứ?” Cổ Tồn Ngộ theo phản xạ nói.Hoà Tuệ đơ ra, “Anh đi ăn lúc nào thế, sao em lại không biết nhỉ.”
Ánh mắt của Cổ Tồn Ngộ hơi hơi sáng lên, nói nhẹ như lông hồng: “Quên chưa nói với em, hôm qua anh cùng ông chủ bọn anh đi bàn chuyện làm ăn, ăn cơm với khách hàng ở khách sạn bảy sao.
Nhưng mà thực sự không ngon.
“Tồn Ngộ, công ty các anh rất có tiền sao? Cảm giác ông chủ các anh thật hào phóng.
“Phúc lợi của nhân viên ở công ty bọn anh quả thực rất tốt, dẫu sao cũng là công ty đưa ra thị trường mà."
Hoà Tuệ gật gật đầu, không hỏi gì thêm, Cổ Tồn Ngộ là một người đàn ông khiến cho người ta có cảm giác an toàn, anh ấy nói gì cô ấy cũng tin.
Cổ Đình Xuyên tay đang cầm miếng sườn, nói: “Bố, mẹ, hai người có thể ăn cơm tử tế không, đừng làm mấy trò sến sẩm nữa, con sắp no cả rồi.”
Cổ Tồn Ngộ liếc nhìn con trai, “Con no rồi thì đừng ăn nữa, đi về phòng đọc sách đi.” Cổ Đình Xuyên trợn to mắt, "Bố ơi, quên chưa nói cho bố biết, chúng ta phải nộp tiền ăn của tháng này rồi.”
Cổ Tồn Ngộ hỏi: “Bao nhiêu?” “Mười triệu.”
Hoà Tuệ sững sờ, “Tiền ăn không phải vừa mới nộp xong sao? Sao bây giờ đã phải nộp rồi?” “Mẹ, tiền ăn của thắng trước, mẹ đến tận cuối tháng mới đưa cho con, mọi người đều nộp từ đầutháng rồi, bây giờ lại là đầu tháng, nên lại bắt đầu phải nộp rồi.”
Cổ Tồn Ngộ hơi hơi chau mày, nhìn về phía Hoà Tuệ, “Vợ, nếu không có tiền, thì sao không lấy ở chỗ anh?” "Lương của anh một tháng chỉ có 35 triệu, cái trường mẫu giáo của Đình Xuyên bây giờ cũng quá đắt rồi, mỗi tháng chỉ tiền ăn thôi cũng phải nộp mười triệu, anh còn phải bảo dưỡng xe, nếu như mọi khoản chi tiêu trong nhà đều là anh bỏ ra, thì trên người anh làm gì còn tiền nữa.”
Cổ Tồn Ngộ thấy Hoà Tuệ thương anh ấy như vậy, trong lòng bỗng thấy ấm áp, chìa tay vuốt lên mái tóc dài mềm mượt của cô ấy, dịu dàng nói: "Không phải anh có tiền tiết kiệm sao? Chẳng phải thẻ đã đưa hết cho em rồi à?” “Cái đó sao có thể động vào chứ, đó là khoản đáp ứng nhu cầu bức thiết, em nghĩ, sau này tiền ăn của Đình Xuyên, vẫn là lấy lương của em nộp đi.”
Lương của cô ấy tuy không nhiều bằng Cổ Tồn Ngộ, nhưng một tháng cũng có 20 triệu.
“Em là vợ anh, anh nuôi em và Đình Xuyên là việc nên làm.”
Nói xong, Cổ Tôn Ngộ đứng dậy, đi về phía giá treo quần áo ở gần cửa, từ trong túi áo khoác lấy ra một tập tiền, cầm một xấp tiền mặt đưa cho Cổ Đình Xuyên.
“Con trai, cầm đi.”
Cổ Đình Xuyên nhận tiền, “Cảm ơn bốĐứa bé đếm số tờ tiền, phát hiện thừa ra 20 tờ 100 tệ, “Bố, bố đưa thừa rồi.” “Cứ cầm đi, không phải con vẫn muốn mua đồ chơi biến hình sao?”
Cổ Đình Xuyên đẩy lưỡi ra, cuộn tròn tiền lại, không khách khí nhét vào trong túi quần, "Bố, mẹ, con ăn xong rồi, hai người cứ ăn từ từ.”
Đứa bé chạy như bay vào trong phòng của mình.
Hoà Tuệ than thở một tiếng, “Tồn Ngộ, anh dung túng Đình Xuyên như thế, không phải là tốt đầu, trong tay thằng bé cầm nhiều tiền như vậy, nó sẽ tiêu linh tinh đấy.
Cổ Tồn Ngộ lại cảm thấy rất yên tâm, an ủi nói: “Đình Xuyên là đứa trẻ hiểu chuyện, sẽ không tiêu linh tinh đầu, đừng lo lắng.
Hoà Tuệ nghĩ trước nghĩ sau, cắn môi, không kìm được nói: “Tồn Ngộ, cái trường mẫu giáo kia của Đình Xuyên quá đắt rồi, tuy em cũng không muốn để con thua kém các bạn, nhưng mà tạp phí của cái trường đó thực sự quá cao, chỉ mỗi tiền ăn thôi mà một năm đã hơn 100 trệu rồi, còn chưa kể những khoản linh tinh khác, đây mới chỉ là trường mẫu giáo, đợi lên đến tiểu học, tiền học, tiền sách vở, tiền tài liệu thi còn phải đắt hơn, Tôn Ngộ, hay là chúng ta nói với Đình Xuyên một tiếng, là chuyển sang trường mẫu giáo bình thường một chút nhé?”
Cổ Đình Xuyên nấp sau cửa phòng ngủ, nghe thấy bố mẹ nói chuyện, đôi mắt chớp chớp.
Tuy cậu bé rất muốn đi học cùng Phó Mặc Trành,
https://img./public/images/storyimg/20210527/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-475-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210527/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-475-1.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210527/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-475-2.jpg.