Sau khi ăn xong cơm tối, sau khi Hoà Tuệ rửa bát xong, liền lau tay, chuẩn bị vào phòng ngủ lấy quần áo đi giặt.
Vừa mở tủ quần áo ra, lúc lấy quần áo, thì phát hiện trong tủ quần áo có đặt một hộp quà màu sữa hình vuông, bên trên có thắt nơ, được gói rất tinh tế, Hoà Tuệ hơi hơi đơ ra.
Đây là quà của Cổ Tồn Ngộ lén lút mua cho cô ấy sao?
Hoà Tuệ vừa mở chiếc hộp ra, thì phát hiện bên trong là một cái vảy, trùng hợp, cái váy này, giống y hết với cái váy mà cô ấy thích ở trung tâm thương mại hai hôm trước.
Hoà Tuệ ôm lấy cái váy đó, đưa mắt nhìn sang Cổ Tồn Ngộ đang làm việc chăm chỉ.
Người đàn ông này, biết tạo bất ngờ từ lúc nào thế?
Hoà Tuệ chạy đến, “Chồng, có phải anh lại giấu em chuyện gì rồi không? Cái váy này là sao thế?” Tuy nói là giọng điệu tra hỏi, nhưng trong ánh mắt của Hoà Tuệ, lại là ý cười mừng rỡ.Cổ Tồn Ngộ kéo cô ấy ngồi vào lòng, con mắt đen âu yếm nhìn cô ấy: "Không phải em rất thích cái váy này sao? Bình thường anh cũng không hay tặng quà cho em, em cũng lâu rồi chưa mua quần áo mới, tặng em cái váy này không quá đáng chứ?”
Hoà Tuệ mím môi cười, “Nhưng cái váy này cũng khá đắt đấy.” “Nhưng em thích.”
Vả lại, chỉ 7 triệu mà thôi, đắt cái gì chứ, cái váy 7 triệu, mặc lên người bà Cổ, Cổ Tồn Ngộ cũng không thấy đắt.
Hoà Tuệ lại tò mò hỏi: “Sao anh biết lúc em đi dạo phố với Vi Lan, đã nhìn trúng cái váy này chứ?”
Cổ Tồn Ngộ nhớn mày.
Những chuyện như này, nghe ngóng một chút là biết.
Buổi tối hôm đó, Phó Hàn Tranh cố tình gửi wechat cho anh ấy, nói người phụ nữ của anh ấy không mua nổi cái váy, Cổ Tồn Ngộ đương nhiên sẽ không dễ dàng để chuyện này cứ thế trôi qua, cuối cùng, là Phó Hàn Tranh hỏi Mộ Vi Lan, may mà Mộ Vi Lan lúc đó cũng chụp lại ảnh Hoà Tuệ mặc cái váy này, nên đã gửi qua cho Cổ Tôn Ngộ.
Cổ Tôn Ngộ nhìn người phụ nữ nhỏ bé, nhẹ nhàng than thở một tiếng, “Bà Cổ, em cái gì cũng tốt, chỉ là quá tiết kiệm tiền cho anh Cổ rồi.” “Em tiết kiệm tiền trang trải cho gia đình cũng không được sao? Không lẽ anh hy vọng em lụn bại?”
Cổ Tôn Ngộ cười nhẹ một tiếng, biết cô ấy làthương anh kiếm tiền không dễ dàng, bàn tay dài của người đàn ông, cầm lấy bàn tay nhỏ của người phụ nữ, đặt sát bên môi hôi, “Anh chỉ là thương em phải chịu khổ cùng anh mà thôi.
Tiền, anh có thể nỗ lực kiếm, nếu như em ở trong thời kỳ đẹp nhất của tuổi trẻ, mà không hưởng thụ được sự xinh đẹp nhất bản thân, thì sau này già, há không phải sẽ thấy tiếc sao?”
Hoà Tuệ liếc nhìn anh ấy, “Vậy ý của anh Cổ là, bây giờ em không xinh đẹp, anh bắt đầu chán ghét em rồi sao?” “Sao có thể chứ.
Lúc nào cũng hiểu sai ý của anh như vậy.”
Hoà Tuệ ôm lấy cổ của anh ấy, áp sát mặt vào cổ của anh, “Em biết anh Cổ thương em, chiều em, nhưng cái váy đắt như vậy, bình thường em cũng không có cơ hội mặc, nhưng anh Cổ tặng em cái váy này, em rất thích, cảm ơn chồng nhé!”
Có người phụ nữ nào, không thích nhận được bộ váy, thỏi son, hoặc là những quà khác mà mình thích chứ, miệng nói là lãng phí, nhưng trong lòng không biết vui sướng đến cỡ nào.
Cổ Tồn Ngộ giơ tay bế cô ấy lên, đi về phía giường, “Anh thích cảm ơn bằng hành động thức tế hơn.” “Nhưng em còn chưa tắm mà.”
Cổ Tôn Ngộ đè xuống hôn, giọng nói có chút khàn, “Vận động xong rồi tắm.Khi Cổ Tồn Ngộ tỉnh dậy, là bảy giờ sáng, anh ấy nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, vẫn đang ngủ say, bỗng chuông điện thoại reo lên.
Anh ấy giơ tay lên, cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình hiển thị, nhẹ nhàng rút cánh tay đang đặt dưới đầu của Hoà Tuệ ra, lật người bước xuống giường.
Đi đến sân thượng, mới nghe máy.
Điện thoại vừa kết nối, thì trong điện thoại truyền đến một giọng nói nghiêm khắc của ông cụ Cổ.
“Cổ Tồn Ngộ, con là muốn tức chết bố có phải không! Lập tức quay về Đế Đô ngay cho bố!”
Cổ Tồn Ngộ hơi hơi chau mày, mới sáng sớm, ông cụ đã gào vào tai anh ấy, khiến tai anh ấy như muốn nổ tung, “Bố, sáng sớm con không muốn cãi nhau với bố." “Nếu như con thực sự không muốn cãi nhau với bố, thì lập tức quay về ngay cho bố! Cố thị một đống việc con đều không quản, con chạy đến Bắc thành làm cái gì chứ? Trong ba năm nay, con cứ đến Bắc thành là phải ở cả nửa năm, tết cũng không về nhà, con có còn là con người không đấy?” “Bố, con rất nhanh thôi sẽ quay lại.” “Đừng có nói rất nhanh, cho bố thời gian cụ thể “Trong nửa tháng.
đi!"
Ông cụ vừa nghe xong, lập tức từ chối, “Trong ba ngày! Bố nói cho con biết, nếu như trong ba ngày con không về, thì bố sẽ cho người đến Bắc thành tìm con!Người vọ kia của con vẫn không biết thân phận của con đúng không? Nếu con đã không giữ thể diện cho bố, thì cũng đừng trách bố không giữ thể diện cho con!"
Cố Tôn Ngộ sắc mặt trầm xuống, “Bố, chuyện của con và Hoà Tuệ, bố không được can thiệp vào!” “Bố không được can thiệp vào? Cô ta là thân phận gì, dựa vào cái gì mà bước chân vào nhà họ Cổ chứ? Bố nói cho con biết, nếu con còn không quay lại, thì đừng trách bố dùng thủ đoạn ép con quay lại! Còn nữa, người phụ nữ đó, tốt nhất là con hãy lập tức li hôn với cô ta đi!” “Nếu như bố dám động vào cô ấy, thì con sẽ khiến bố phải hối hận cả đời.” Cổ Tồn Ngộ vứt lại câu nói đó, rồi trực tiếp cúp máy, sắc mặt lạnh xuống.
Sau khi Hoà Tuệ tỉnh dậy, thì phát hiện Cổ Tồn Ngộ mới dáng sớm đã đen thui mặt mũi.
“Chồng, anh sao thế? Không thoải mái à?”
Hoà Tuệ chìa tay sờ lên trán anh ấy, Cổ Tôn Ngộ giơ tay kéo xuống, cầm lấy bàn tay của cô ấy nói: “Vợ, hai ngày này có thể anh phải cùng lãnh đạo đi công tác, em và con ở nhà, phải tự mình chăm sóc mình đấy.
“Hả? Sao lại bất ngờ như vậy chứ?” Hoà Tuệ có chút quyến luyến.
“Rất nhanh thôi, rất nhanh thôi anh sẽ quay lại.” Dẫu sao cũng là công việc, Hoà Tuệ tuy không nỡ,
https://img./public/images/storyimg/20210527/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-486-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210527/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-486-1.jpg.