**********
Buổi chiều ngày thứ sáu, Phó Hàn Tranh tan làm sớm hơn mọi ngày, đến nhà trẻ đón Tiểu Đường Đậu về nhà, đưa Mộ Vi Lan đến hội trường diễn ra cuộc thi thiết kế Phong Thượng Đại Gå.
Hội trường cuộc thi đã có rất nhiều người, Phó Hàn Tranh sợ Tiểu Đường Đậu chạy lạc mất nên vẫn luôn ôm lấy bé.
Tiểu Đường Đậu bám lấy cổ của Phó Hàn Tranh, vì Phó Hàn Tranh rất cao nên Tiểu Đường Đậu được ba ôm lên thì có thể nhìn thấy toàn bộ quang cảnh bên trong, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Diệp Tử Bác ở trong đám người.
“Ba, Mộ Mộ, con nhìn thấy anh Tử Bác rồi này!"
Ngón tay nhỏ của Tiểu Đường Đậu chỉ qua, Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan cũng đưa mắt nhìn theo, hình như Diệp Tử Bác ở bên kia cũng đã nhìn thấy bọn họ, liền đi qua bên này.
“Chào cậu họ, Vi Lan."
“Anh Tử Bác, sao anh lại ở đây vậy?” Tiểu Đường Đậu tò mò hỏi.
Diệp Tử Bác nắm lấy ngón tay nhỏ của Tiểu Đường Đậu lắc qua lắc lại: “Tiểu Đường Đậu, lâu rồi mới được gặp em đó nha.
Tiểu Đường Đậu khẽ hừ lên một tiếng làm nũng: “Hừ, anh Tử Bác không chịu đến nhà em chơi với em, chị Quả Quả cũng thế luôn.”
“Anh Tử Bác và chị Quả Quả đều rất bận mà, sau này rảnh, chắc chắn anh Tử Bác sẽ đến chơi với em.”
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh hơi híp lại, nhìn bản thiết kế trong tay của Diệp Tử Bác, trầm giọng hỏi: “Thật sự quyết tâm đi theo con đường này sao? Chứ không phải chỉ muốn chơi đùa?”
Diệp Tử Bác cười nói: “Cậu à, hình tượng của con ở trong lòng của cậu trẻ con và nông nổi đến thế sao, tuy con chỉ mới bắt đầu học mỹ thuật thiết kế, nhưng mà đi theo ba đã lâu, con thật sự cảm thấy hứng thú với công việc này.”
Phó Hàn Tranh nhếch khóe môi, cùng không nói thêm điều gì nữa, tuy Diệp Tử Bác là cháu của anh, bình thường lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhưng không phải là người không đáng tin cậy, đặc biệt cậu còn cố chấp với những thứ mà mình thích hơn người bình thường rất nhiều.
Cũng không biết bây giờ trong lòng tên nhóc này có còn tâm niệm khó quên gì với Tiểu Lan không nữa.
Lúc Diệp Tử Bác nhìn Mộ Vi Lan, đáy mắt bỗng ánh lên nét dịu dàng, cho dù sự dịu dàng đó rất khó có thể khiến cho người ta nhận ra nhưng bằng đôi mắt tinh tường trải đời của mình, Phó Hàn Tranh đương nhiên là có thể nhìn ra được ánh mắt đó.
Mộ Vi Lan ôm lấy khuỷu tay của Phó Hàn Tranh, cong mày nói: “Tử Bác, hôm nay cậu hãy cố lên nhé, nhất định phải tiến vào vòng chung kết đấy!”
“Cậu cũng thế nhé!”
“Váy cưới của tớ đang được triển lãm ở bên kia, sắp bắt đầu rồi, tớ và Hàn Tranh đi trước nhé, đợi khi cuộc thi kết thúc chúng ta lại nói chuyện”
Diệp Tử Bác gật đầu: “Được, bên triển lãm tác phẩm dự thi của tớ cũng sắp bắt đầu rồi, hai người đi trước đi.”
Mộ Vi Lan khoác tay Phó Hàn Tranh đi về sườn phía đông của hội trường, phát hiện đã có không ít người đang vây quanh đánh giá bộ váy cưới do Mộ Vi Lan thiết kế rồi.
Hình thức vòng thi bán kết ngày hôm nay có chút đặc biệt, tác phẩm dự thi không chỉ do hội đồng giám khảo chấm điểm, mà những nhà thiết kế bên ngoài được mời đến đánh giá cũng có thể cho điểm, cuối cùng sẽ tổng kết lại toàn bộ số điểm để ra được kết quả cuối cùng, dựa vào điểm số để xếp loại người nào có thể tiến vào giải đấu thăng hạng.
Mộ Vị Lan đứng cách đó không xa, nhìn thấy nhiều nhà thiết kế đứng xung quanh tác phẩm dự thi của cô, thì thầm bàn tán, đồng thời cũng ghi chép nhận xét lên sổ tay, đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng.
“Hàn Tranh, anh cảm thấy bọn họ sẽ thích váy cưới do em thiết kế không? Em nhìn cả một vòng hội trường, những mẫu tác phẩm váy cưới dự thi của những nhà thiết kế khác cũng đều rất đẹp.”
Phó Hàn Tranh đánh giá vô cùng khách quan: “Nếu như bộ váy cưới của em không được mặc lên người, thì quả thật nhìn vào sẽ cảm thấy có chút tầm thường, nhưng mà hội đồng giám khảo chuyên môn và nhà thiết kế này không giống người thường, bọn họ có năng lực thẩm định và thưởng thức những tác phẩm nghệ thuật rất cao, cho nên không cần phải lo lắng đâu.
Một lát nữa em có thể giải thích và trình bày cảm hứng thiết kế của mình cho bọn họ nghe, chắc chắn sẽ nắm chắc được cơ hội ghi điểm”
Mộ Vi Lan nghe xong thì cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, kéo Phó Hàn Tranh đi sang bên đó, sau đó hít sâu vào một hơi, nhìn thẳng vào mắt của Phó Hàn Tranh, sau khi Phó Hàn Tranh cho cô một ánh mắt khẳng định, Mộ Vi Lan mới ưỡn thẳng lưng đi về phía đám người đang đánh giá tác phẩm của cô.
“Tôi là nhà thiết kế bộ váy cưới này, Mộ Vi Lan, nếu như mọi người có thắc mắc hoặc cảm thấy có chỗ nào tò mò với bộ váy này thì có thể đặt câu hỏi, tôi sẽ giải đáp hết mọi thắc mắc cho các vị."
Trong đó có một nhà thiết kế nữ cau mày, hỏi: “Cô Mộ, bộ váy cưới này của cô có phải là đã may quá rộng rồi không? Nếu như may váy cưới quá rộng, mặc lên người sẽ không truyền tải được vẻ đẹp của tác phẩm đến cho mọi người được nữa.
Người mẫu dù có đẹp đến đâu, chỉ cần cân nặng vượt quá tiêu chuẩn một chút thôi thì nhìn thế nào cũng sẽ cảm thấy dung tục không thể chấp nhận được”
Mộ Vị Lan cười cười, lễ phép trả lời lại: “Bộ váy cưới này, tôi đặc biệt thiết kế để dành tặng cho những cô dâu có thân hình hơi mũm mĩm và mập mạp, nhà thiết này nói quả đúng là không sai, cho dù có là người mẫu thì chỉ cần mập lên một chút thôi cũng sẽ rất dễ mất đi mỹ cảm.
Nhưng những thứ như váy cưới, một đời người chắc chúng ta chỉ có thể được mặc một lần mà thôi, nó cũng không đơn giản chỉ có tác dụng là cho người mẫu mặc lên để biểu diễn trên sàn catwalk, trên thực tế, có rất nhiều cô gái vóc dáng không được đẹp, không được chuẩn, nhưng nếu như chúng ta chỉ luôn thiết kế trang phục dựa theo tiêu chuẩn của người mẫu, đến cả váy cưới cũng như vậy thì tôi cho rằng việc thiết kế thời trang không còn ý nghĩa gì nữa.”
Vị nữ thiết kế kia có chút thẹn quá hóa giận, tiếp sau đó liền hỏi ra những câu hỏi sắc bén hơn: “Nhưng cô Mộ này, cô đừng quên rằng, bây giờ cô thiết kế bộ váy cưới này là để mang đi thi đấu, chứ không phải mang ra bày bán, ra mắt trước công chúng, cô chọn việc nhẹ mà tránh việc nặng để suy nghĩ giá trị thực tế của nó như thế có phải là đã đánh mất ý nghĩa thật sự của tác phẩm và việc tham gia cuộc thi thiết kế này rồi hay không?”
Mộ Vi Lan nhất thời bị hỏi như thế cũng không thể trả lời ngay được, suy nghĩ mất mấy giây, lúc đang muốn trả lời lại, thì giọng nói của một người đàn ông trung niên xa lạ đã vang lên trong đám người.
“Ai nói ý nghĩa của các tác phẩm và việc thiết kế chỉ nằm ở việc thưởng thức và ngắm nhìn thôi, nếu như một bộ trang phục được thiết kế vừa đẹp lại vừa có tính vận dụng cao, hơn nữa còn có thể nói lên được suy nghĩ, mục đích của nhà thiết kế khi thiết kế bộ đồ đó, vậy thì tác phẩm đó mới được gọi là một tác phẩm hoàn hảo.
Mộ Vi Lan đưa mắt nhìn qua, ông lão kia mặc một bộ đồ vest cổ đứng, tuổi tác xấp xỉ năm sáu mươi tuổi, nhìn qua thì có vẻ hòa nhã dễ gần, nhưng quan điểm và lời nói của ông lại vô cùng sắc bén.
Mộ Vi Lan lễ phép cười với ông:
“Cảm ơn!”
Vị nữ thiết kế vừa đặt câu hỏi kia căng khỏe môi đỏ rực của mình, nhất thời không nghĩ được cái gì khác, nên cũng không tiếp tục làm khó cô nữa.
Những nhà thiết kế khác cũng không còn hứng thú nữa mà dần dần rời đi, chỉ còn lại ông lão kia vẫn còn đứng lại chỗ cũ không rời khỏi, ngược lại còn cẩn thận đánh giá bộ váy cưới do Mộ Vi Lan thiết kế.
“Cô Mộ, tôi muốn hỏi cô một chút, tại sao cô lại đột nhiên nghĩ đến việc sẽ thiết kế một bộ váy cưới như thế, vừa rồi, thật ra nhà thiết kế kia nói không sai, một bộ váy cưới được may rộng như thế sẽ rất khó tạo cho người xem một cảm giác tươi đẹp, cô cũng sẽ không chiếm được lợi thế gì nhiều trong cuộc thi này, tôi muốn biết linh cảm ban đầu để cô có thể thiết kế ra bộ váy này là gì.”
Mộ Vị Lan liếc mắt qua nhìn Phó Hàn Tranh đang ôm Tiểu Đường Đậu đứng ở cách đó không xa, anh vẫn
https://img./public/images/storyimg/20210529/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-514-0.jpg
https://img./public/images/storyimg/20210529/vo-yeu-cua-tong-tai-mo-vi-lan--pho-han-tranh-514-1.jpg.