Trong căn phòng khách sạn sang trọng, ánh đèn vàng cộng hưởng với ánh trăng mờ nhạt ngoài cửa sổ làm cho không gian thêm sáng bừng, ấm áp.
Trì Ngưng bị Ninh Diệp bế trên tay, cô đang không ngừng vùng vẫy...
"Thả em xuống, em có thể tự tắm!"
Ninh Diệp nhướn mày đầy lưu manh, "Em ngại cái gì chứ? Trên người em, có chỗ nào mà anh chưa từng thấy."
Dứt lời, nắm đấm nhỏ đã đập vào người hắn, Ninh Diệp để mặc cô quậy phá, ngang nhiên thả cô xuống bồn tắm mát lạnh.
Những giọt nước bắn ra tung tóe, Trì Ngưng ngửa cổ trừng mắt lườm Ninh Diệp, không cam tâm giơ tay kéo hắn...
Ninh Diệp đột nhiên hoa mắt, hắn ngã bụp một cái vào bồn tắm, nước trong bồn tràn ra lênh láng.
"Hóa ra em thích tắm chung..." Tiếng cười bị Ninh Diệp đè nén trong lồng ngực, giọng nói tình tứ mờ ám.
"Hư hỏng."
Mặt Trì Ngưng đỏ bừng, diện tích của bồn tắm không quá rộng, vì vậy mà hai người dính sát không kẽ hở.
Ninh Diệp vươn tay nhấc cô ngồi lên đùi mình, từ phía sau bóp nhẹ bầu ngực mềm mại.
"Anh tắm cho em!"
Vừa nói vừa toan cởi áo cô ra.
Trì Ngưng bắt lại tay hắn, quay đầu hỏi: "Anh chắc chắn?"
"Ừm..."
Làn da trắng nõn dần lộ ra, Ninh Diệp tuần tự tháo hết lớp vải vóc vướng víu trên người cô, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười.
Trước ánh mắt thiếu phần thiện chí của Ninh Diệp, không hiểu sao Trì Ngưng bỗng bủn rủn chân tay, cô co người trong làn nước, cảm nhận vật nam tính nóng bỏng đang không ngừng công kích dưới mông mình.
Bàn tay xấu xa men theo đường cong cơ thể vuốt ve một lượt từ trên xuống dưới.
Ninh Diệp gác cằm lên vai Trì Ngưng, ngón tay dừng lại nơi vết thương trên ngực, khẽ khàng: "Còn đau nữa không?"
"Khỏi rồi mà..."
Lời nói ra Trì Ngưng liền hối hận, nhưng không kịp nữa, người đàn ông đã thừa cơ bắt lấy bầu ngực đẫy đà mà xoa nắn, hắn cắn nhẹ lên cần cổ thon nhỏ của cô, một ngón tay đưa vào nơi tư mật bên dưới...
Trì Ngưng hé miệng rên lên, Ninh Diệp cười đầy đắc ý, nụ hôn ướt át di chuyển khắp tấm lưng thanh mảnh.
Đầu lưỡi người đàn ông vẽ theo hình dạng xương cánh bướm xinh đẹp, đột nhiên hắn xoay mặt cô lại, mạnh mẽ áp xuống một nụ hôn.
Hai người triền miên không dứt, sóng nước dập dềnh lan tỏa, bầu không khí ám muội được đẩy đến đỉnh điểm.
Trì Ngưng thở gấp gáp một hơi, toàn thân mềm nhũn mặc nhiên để Ninh Diệp bỡn cợt...
"Anh không chịu nổi rồi..."
Trong lúc Trì Ngưng lơ đễnh, Ninh Diệp đã đẩy nhẹ cô về phía trước, một tay hắn đỡ eo cô, để hai đầu gối cô quỳ xuống, một tay lại thoăn thoắt cởi khóa quần.
Chiếc quần lót tuột xuống, vật nam tính bung ra rồi dựng đứng.
Hơi thở nóng rực phả đều sau gáy, Trì Ngưng e thẹn mím môi, lúc này chỉ thấy đầu óc mụ mị rỗng tuếch.
"Anh vào nhé!"
Ninh Diệp thấp giọng, ngón tay khẳng khiu tách hai cánh hoa, chậm rãi đâm vào từ phía sau.
Cửa động đầm đìa nước, bên trong chặt chẽ dễ chịu, Ninh Diệp chống hai tay lên thành bồn, thắt lưng bắt đầu vận động.
"Ừm..." Trì Ngưng không kìm được rên khẽ, khoái cảm ập tới khiến người cô run rẩy, bên dưới vô thức siết chặt...
Lần này đến lượt Ninh Diệp rên, hắn suýt không nhịn được mà bắn ra ngoài, bàn tay thô ráp vỗ bép vào mông cô, giọng nói trầm khàn cám dỗ: "Em chặt như vậy là muốn ép chết anh sao?"
Ninh Diệp lắc lư thắt lưng, vừa xoa bóp bầu ngực sữa vừa thúc mạnh một cái.
Từng cú nhấp mang theo mị lực mê người khiến Trì Ngưng chạm tới cao trào, cô nhắm mắt đắm chìm trong sự thoải mái vô hạn, cánh môi đỏ mọng rên rỉ hệt như tiếng mèo kêu...
"Sướng phải không?"
Ninh Diệp cười khẽ, đôi mắt gắt gao quan sát dòng nước trong suốt chảy ra từ nơi nữ tính đang từ từ thấm ướt nơi giao thoa của hai người.
Thấy nước trong bồn chỉ còn lại lưng chừng, Ninh Diệp tiện tay xả đi...
"Anh bớt nói mấy lời xấu hổ đi!" Trì Ngưng thở dốc quát khẽ.
Vẻ đứng đắn trưởng thành hàng ngày không biết ném đi đâu rồi, Ninh Diệp bây giờ giống hệt một tên lưu manh phúc hắc, hắn còn ngại cô chưa đủ thẹn thùng sao?
Ninh Diệp lắc đầu cười yêu dã, hắn mút nhẹ lên lưng cô, rồi đến cổ, đến vai, nơi nào hắn đi qua cũng để lại những dấu vết đo đỏ ám muội.
Hắn tham lam hít hà mùi hương trên người cô, ánh mắt nhìn cô như chứa cả dải ngân hà...!Cơ thể này, cảm giác này hắn nhớ nhung đã lâu...
"Em có yêu anh không?"
Ninh Diệp rút ra ngoài, hắn lật người cô lại, để cô chính diện đối mặt với mình.
Trì Ngưng ý loạn tình mê, cô vén mái tóc lòa xòa che mắt hắn, mỉm cười rồi nói: "Yêu chứ? Trì Ngưng yêu Ninh Diệp...!Không dám chắc sẽ mãi bên người, nhưng nguyện quãng thời gian gắn bó sẽ toàn tâm toàn ý..."
Vừa nói cô vừa miết nhẹ ngón tay lên vết sẹo trên vai và lưng hắn.
Ninh Diệp thỏa mãn ấn một nụ hôn lên mí mắt Trì Ngưng, giờ phút này, trái tim của hắn đập kịch liệt như muốn nổ tung, "Tiểu Ngưng, anh sẽ không để em chịu thiệt thòi, anh hứa, sẽ bảo vệ em chu toàn...!Tin anh!"
Thiên biến vạn hóa, đâu ai ngờ rằng có ngày một người lạnh lùng, vô tình như Ninh Diệp lại đem lòng yêu thương một cô gái...
Lớp mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt mịn màng khiến cho gương mặt vốn đã yêu kiều của cô càng trở nên quyến rũ.
Ninh Diệp nếm được vị mặn chát, thứ vị khiến hắn không những không chán ghét mà còn đánh mất lý trí.
Hắn khẽ cạy mở răng môi cô, đưa đầu lưỡi đảo loạn bên trong, dường như không muốn bỏ qua dù chỉ là một ngóc ngách.
Đầu lưỡi ấm nóng mải mê cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương thơm ngọt, nuốt trọn mọi tiếng rên rỉ...!Khoảnh khắc ấy, Ninh Diệp chỉ muốn khảm cô vào lòng, để cô vĩnh viễn bên cạnh mình...