Ánh mắt Địch Lung khóa chặt trên người cô gái.
Đô Linh nhận ra sự mẫn cảm của hắn, cười nói: "Em yêu anh..."
Cô yêu người đàn ông này là thật! Cứ cho là không sâu đậm, nhưng chắc chắn đã rung động rồi.
Không phải cô dễ dãi nên mới chấp nhận hắn, mà là cô bị sự chân thành của hắn làm cho cảm động.
Địch Lung rất biết cách theo đuổi và lấy lòng phụ nữ, chỉ cần không chú ý một chút thì sẽ sảy chân rơi vào hũ mật mà anh ta bày ra...!Và cô chính là con ruồi xấu số ấy!
Đều đặn mỗi ngày hắn đều quan tâm, hỏi han cô.
Hắn vì cô mà dạy dỗ đám thuộc hạ xấc xược dám vô lễ với cô, vì cô mà xuống bếp nấu cơm, tặng hoa tươi, nói lời ngon ngọt thả thính...
Đô Linh không nghĩ những biểu hiện đó của hắn là giả vờ.
Chính trong cái đêm ấy, khi hắn buông tay, khi hắn khống chế được dục vọng, cô đã xác định được tình cảm của hắn...!cũng như của mình.
Vì thế mới có chuyện xảy ra sau đó.
Giờ đây cô cũng đã hiểu mình đối với Ninh Diệp không phải yêu mà chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ!
"Em...!thật sự sao?"
Địch Lung có vẻ không tin, chính xác hơn là không dám tin.
Đô Linh phì cười nhìn hắn rồi gật đầu như bổ củi, "Ừm, thật đấy!"
Nhận được câu trả lời mong muốn, suốt quãng đường về nhà Địch Lung không kìm được vui vẻ, khóe miệng hắn cong lên một đường đẹp đẽ, dường như chưa bao giờ hạ xuống.
Hắn bế cô vào trong phòng, đợi cô tắm xong rồi mới nói: "Chỉ cần em không có ý định chạy trốn, tôi sẽ cho em tự do!"
Nghe Địch Lung nói vậy, Đô Linh rốt cuộc yên tâm.
Có điều, cô vẫn rất lo cho mẹ.
"Nghỉ ngơi đi, tôi sẽ bảo Thượng Quan Vệ làm thủ tục về nước cho em."
"Vâng..."
...
Trong phòng khách, Thượng Quan Vệ đã đứng chờ từ lâu, vẻ mặt cực kì ngưng trọng.
Nhác thấy Địch Lung lững thững từ trên lầu bước xuống, hắn không chờ được nữa, vội vàng chạy tới bẩm báo: "Lão đại, kho hàng tại Myanmar của chúng ta đã bị lửa thiêu rụi, số ma túy trong đó đã bị vùi dập hoàn toàn."
Địch Lung khôi phục sự lạnh lùng, nhanh chóng hỏi: "Ai to gan như vậy, dám đốt kho hàng của Địch gia?"
"Hiện trường chỉ có một bông hoa trà đỏ này là còn nguyên vẹn..."
Thượng Quan Vệ nói đoạn rồi đưa bông hoa trà đỏ đã cháy sém một nửa cho Địch Lung.
Người đàn ông tức khắc híp hai con ngươi, sự phẫn nộ trỗi dậy: "Liên lạc với Ninh Diệp ngay."
Trên giang hồ, tất cả mọi người đều biết hoa trà đỏ là biểu tượng cao quý tượng trưng cho Ninh gia.
...
Giờ phút này, Ninh Diệp đang ngồi trong phòng họp, Trì Ngưng đứng bên cạnh, hai bên là Đường Tiêu cùng Hàn Thiết.
Trì Ngưng nhạt nhẽo vẽ vòng ngón chân trên đất, cô chép miệng nghe Hàn Thiết nói về địa thế của vùng Tam giác vàng...
"Lão đại, hầu hết những mảnh đất ở đây đã được Địch gia thu mua và trồng những loại cây thuốc phiện như cần sa, hoa anh túc..."
Ninh Diệp yên lặng nghe, thỉnh thoảng ừm một tiếng.
Đúng vào lúc này, Đường Tiêu bỗng lên tiếng: "Lão đại, Địch Lung muốn gặp anh!"
Mi tâm Ninh Diệp hơi nhúc nhích, vài giây sau mới gật đầu ngầm đồng ý.
Chỉ thấy ngón tay Đường Tiêu gõ gì đó trên bàn phím, sau đó hắn nhẹ nhàng xoay máy về phía Ninh Diệp.
"Có chuyện gì?"
Ninh Diệp nhìn vào máy tính, không khách khí hỏi.
Sắc mặt Địch Lung khó coi, hắn nở một nụ cười chết chóc: "Anh còn giả ngốc được à? Tiêu hủy số hàng của tôi, giờ không dám nhận?"
Đáy mắt Ninh Diệp lướt qua vẻ khó hiểu, "Tôi không hiểu anh đang nói gì!"
Địch Lung cười phá lên, không kiên nhẫn lặp lại: "Kho hàng tại Myanmar, đừng nói với tôi anh không biết gì!"
Ninh Diệp đại khái hiểu được câu chuyện, hắn ra hiệu cho Hàn Thiết đi điều tra, lạnh nhạt tiếp lời, "Ninh gia không bao giờ chơi bẩn! Tôi nghĩ anh nên xem xét lại một số kẻ thù của mình..."
"Không..." Địch Lung lắc đầu, giơ bông hoa trà đỏ ra trước màn hình, đoạn nở nụ cười tanh máu.
Nhìn thấy bông hoa đỏ rực chói mắt kia, Ninh Diệp tức khắc cau mày, tròng mắt hắn lóe lên một tia thanh lãnh chết người.
Có kẻ ăn gan hùm mật gấu dám vu oan giá họa cho Ninh gia!
Trì Ngưng đứng sau, bỗng phát giác khí chất trên người Ninh Diệp trở nên âm u thì liền biết có chuyện không ổn.
Cô đan hai tay vào nhau, chăm chú quan sát gương mặt yêu mị đang hiện trên máy tính.
Bầu không khí rơi vào trầm tĩnh tột độ, Ninh Diệp im lặng, thẳng đến khi Địch Lung sắp bùng nổ, hắn mới vô cảm cất lời: "Địch Lung, tôi nghĩ anh không ngu đến nỗi để bị người khác đánh lừa.
Tác phong làm việc của Ninh gia, hoặc quang minh chính đại, hoặc ra tay không để lại dấu vết...!Vậy nên, tôi nói không đốt chính là không đốt!"
Chuyện này dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là không bình thường.
Chắc chắn có kẻ thứ ba đang âm thầm khơi mào chiến tranh giữa Ninh gia và Địch gia, nhân cơ hội "đục nước béo cò", "ngư ông đắc lợi".
Nếu Địch Lung mắc bẫy thì hắn đúng là phế vật, không xứng đáng làm lão đại.
Ninh Diệp vừa dứt lời, chỉ thấy ánh mắt Địch Lung khẽ lóe, hắn một tay bóp nát bông hoa.
Tất nhiên hắn biết tác phong làm việc của Ninh gia, nhưng lấy gì để đảm bảo rằng người đàn ông này thật sự không liên quan...!Lô hàng đó của hắn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Hiện tại, Ninh Diệp còn đang ở gần Myanmar như vậy, hắn có quyền nghi ngờ là anh ta giở trò.
"Được, tôi tạm thời tin anh! Có điều, chuyện này sẽ không dừng lại tại đây."
Địch Lung nghiến răng nghiến lợi, dù thế nào đi chăng nữa, cục tức này hắn cũng nuốt không trôi.
Nếu có kẻ đã gài bẫy hắn thì hắn cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền...!Để xem cuối cùng ai mới là "chim sẻ".
Địch Lung nhếch môi đầy ngạo mạn, rốt cuộc mọi chuyện cũng chỉ mới bắt đầu, ai bẫy ai còn chưa biết được!
Thần sắc Ninh Diệp như vừa phủ băng, hắn mở miệng nói những lời thách thức: "Tôi rất chờ mong biểu hiện của anh, đừng khiến tôi thất vọng!"
Ninh Diệp nói xong thì đường truyền ngay lập tức bị ngắt, màn hình trở về trạng thái đen sì.
Hắn đứng phắt khỏi ghế, ném lại một câu cho Đường Tiêu: "Đốt sạch ruộng hoa anh túc của Địch gia!"
Trì Ngưng lặng lẽ theo sát Ninh Diệp, cô níu tay áo hắn, thắc mắc hỏi: "Tại sao anh lại làm vậy? Nếu hai gia tộc lớn nhất hắc đạo tranh đấu, chẳng phải kẻ đứng sau sẽ được như ý muốn."
Ninh Diệp nhìn cô chằm chằm, khẽ mở miệng: "Ninh gia và Địch gia đã trở mặt, chuyện này dù sớm hay muộn cũng sẽ diễn ra.
Chỉ là trước khi chưa chuẩn bị kĩ lưỡng, hai bên sẽ không động thủ.
Nhưng bây giờ cục diện đã khác, vụ cháy kho hàng như một chất xúc tác khiến cho hai bên xảy ra phản ứng nhanh hơn.
Nếu không muốn bị đối phương dắt mũi, Ninh gia bắt buộc phải đi trước..."
Chỉ khi nắm quyền chủ động thì cơ hội sống sót mới được nâng cao.
Trước mắt, hắn chỉ có thể tạm ứng phó như vậy, từng bước dụ rắn ra khỏi hang.
"Ừm."
Bấy giờ Trì Ngưng mới hiểu, ngẫm lại thì hình như sự lo lắng của cô là dư thừa.
Ninh gia và Địch gia đều là những gia tộc có bề dày lịch sử không thua kém gì nhau, lực lượng vây cánh cũng cực kì phát triển.
Đương nhiên người đứng đầu cũng không phải tầm thường, vì vậy chút mưu hèn kế bẩn này chắc chắn không qua mắt được họ...