Ba đứa bé kể lại chuyện vừa rồi cho cảnh sát nghe, sau khi xác minh xong, cảnh sát bắt Võ Hào Kiệt ngay lập tức.
“Thật là, có chút xíu chỉ số IQ này của chú cũng muốn giở trò với một nhà năm người thiên tài chúng con, gan lớn quá nhỉ?”
Ba đứa bé khoanh tay nhìn Võ Hào Kiệt bị cảnh sát bắt đi.
“Búp Bê, sao lúc trước dì lại để mắt đến mặt hàng này vậy?”
Hai đứa bé cứ anh một câu, em một câu, chỉ có Há Cảo đi đến sau lưng Lục Tâm: “Nữ thần của anh bị cưỡng bức, thân là một người đàn ông thì phải làm thế nào?”
Lục Tâm ngẩn người: “Chuyện này liên quan gì đến anh?”
“Không liên quan?” Há Cảo nghi ngờ nhìn anh ta rồi chất vấn.
Rõ ràng Thẩm Giai Kỳ nói Lục Tâm là người theo đuổi cô ta, sao Lục Tâm có thể trả lời lạnh nhạt như vậy được?
Bàn tay nhỏ đầy thịt của Há Cảo kéo kéo anh ta: “Anh không yêu nữa à?”
“Cậu chủ nhỏ, rốt cuộc em muốn nói gì vậy?”
“Không.”
Há Cảo nhàm chán bĩu môi nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Lúc trở về phòng bệnh, Mục Lâm Kiên đã truyền dịch xong.
Tình trạng cơ thể đã tốt hơn nhiều.
Giằng co cả một buổi tối, cuối cùng cũng đến mười giờ.
“Không có chuyện gì nữa thì chúng ta về trước đi.” Vũ Vân Hân kéo ba đứa bé.
Mục Lâm Kiên cũng đứng dậy.
“Tổng giám đốc Mục, anh phải ở lại quan sát một đêm mới có thể đi.” Bác sĩ Lý vội vàng chạy đến.
“Không cần.”
Mục Lâm Kiên không thích ở bệnh viện, nhất là ở lại một mình.
“Nếu không thì mấy mẹ con em cũng ở lại nhé?”
Lời của Vũ Vân Hân khiến ánh mắt Mục Lâm Kiên sáng lên nhưng anh vẫn từ chối: “Không cần.”
Bệnh viện này rất kỳ lạ, Vũ Vân Hân cứ ở đây là sẽ có chuyện.
“Nhưng thật sự cậu Mục không thể đi được, nếu cậu bị ung thư dạ dày thì sao?” Bác sĩ Lý vội nói.
“Anh vẫn nên ngoan ngoãn ở lại một đêm đi, ngày mai em lại đến thăm anh, được không?” Vũ Vân Hân dịu dàng nói.
Mục Lâm Kiên luyến tiếc kéo tay cô, bàn tay ấm áp nắm chặt.
“Chỉ một đêm mà thôi, làm gì mà nũng nịu như con nít vậy!” Ba đứa bé khinh thường nhìn hai người.
Mục Lâm Kiên không đếm xỉa tới, bọn nhỏ càng nói, anh càng dùng sức kéo Vũ Vân Hân lại, cả người nằm trong lòng cô: “Ba đứa con đi ra ngoài đi.”
Đây là kiểu cướp phụ nữ đường đường chính chính à?
Ba đứa bé không cam tâm, chọc chọc khuỷu tay Mục Lâm Kiên: “Bố không thể cạnh tranh công bằng được à? Một cậu chủ lớn bày trò nham hiểm thâm độc cả ngày.
Có gì thú vị sao?”.