“Nói thật đi, sao cô muốn giết chúng cháu? Chúng cháu không thù không oán với cô? Chỉ là vì mấy đồng tiền thối nát, kết quả của việc giết người là ngồi tù, đáng lẽ cuộc sống của cô luôn được hưởng giàu sang, kết quả bị ngồi tù, còn bị phán tử hình, cô thấy đáng không? Người trẻ tuổi!” Bánh Bao bị hù phát run, nhưng không quên tiếp tục tán dóc với người phụ nữ.
Người phụ nữ lưỡng lự.
Há Cảo tiếp tục nói: “Trước kia cô có phạm tội, trái pháp luật không? Nếu như không, sao nguồn gốc trong sạch như vậy lại cứ làm chuyện điên rồ, thiếu tiền ư? Cần tiền thì có thể nói với chúng cháu! Chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng, nhưng cô giết người là sai, chúng cháu chết cô cũng sẽ chết, ngốc ơi là ngốc!”
Người phụ nữ khẽ cau mày, vô thức nhìn hai đứa bé trước mặt: “Bớt nói nhảm, bảo mày chết thì mày phải chết.”
Nói xong kéo hai đứa bé đến rìa sân thượng.
Không có hàng rào bảo vệ, nhìn xuống một cái, chỉ thấy mảng đen kịt như vực sâu vạn trượng.
Hai đứa bé sợ hãi nắm chặt người phụ nữ: “Người trẻ tuổi, cô giết chúng cháu rồi, bố mẹ cô sau này sẽ thế nào đây? Chắc chắn Búp Bê không tha cho cô, Mục Lâm Kiên cũng sẽ không tha cho cô, mấy cái này không quan trọng, sau này khi bố mẹ cô già thì ai sẽ nuôi bố mẹ đây?”
“Tao là trẻ mồ côi.”
“Trẻ mồ côi càng tốt, không thân không lý do, cầm một khoản tiền mua đồ sắm sửa, làm thuốc thẩm mỹ, cơ thể khoẻ mạnh, mua đồ đẹp và xe, đi trên phố sẽ khiến cô thành một người xinh đẹp, mỗi ngày được anh đẹp trai theo đuổi không tốt hơn đời này cô chết trong tù sao?”
“Thế giới tốt đẹp không cần, sao cứ khăng khăng làm chuyện phạm tội trái pháp luật?”
Người phụ nữ do dự một lúc, thế nhưng bàn tay đã đẩy hai đứa bé ra bên ngoài.
Một luồng gió lạnh thấu xương thổi tới.
Bánh Bao và Há Cảo cảm thấy mình muốn chết đến nơi rồi, sao Búp Bê còn chưa đến cứu bọn họ.
“Cô chơi chết bọn họ tôi cho cô ba mươi tỷ!”
Một câu tự dưng truyền đến từ sau người phụ nữ.
Vũ Vân Hân cầm điện thoại, mở loa, lặp lại câu truyền tin.
“Có thể vốn cô không biết Thẩm Giai Kỳ không có tiền nhỉ.
Ba mươi tỷ để coi giết bốn mạng người, trung bình một người cũng tầm sáu trăm triệu, cô cảm thấy đáng không? Nói không chừng tiền đến tay cô cũng không có phúc hưởng.
Vừa nãy Vũ Vân Hân không xuất hiện là vì cô nhìn hai đứa bé bị ép đến rìa sân thượng, nếu dùng từ ngữ kích thích quá, lỡ như người phụ nữ buông lỏng tay, hai đứa trẻ đều mất mạng.
May thay cô trời sinh thiên tài biết thuyết phục trong lúc này.
Coi đặc biệt dù hệ thống điều tra của Màn Thầu biết được cuộc đối thoại giữa Thẩm Giai Kỳ và người phụ nữ này.
“Tôi cho cô sáu mươi tỷ, và tôi!” Vũ Vân Hân nói được làm được.
Lúc này, tiếng máy bay trực thăng truyền đến truyền từ đỉnh lầu.
Người phụ nữ hoảng loạn: “Cô muốn bắt tôi?”
Chỉ thấy trên máy bay trực thăng thả xuống một cái thang, một người đàn ông dũng cảm từ trên leo xuống, trên lưng đeo một cái túi.
“Không bắt.
Hợp tác mà thôi.”
Vũ Vân Hân cầm túi, mở ra bên trong tiền giấy trắng lóa..