Anh ta cảm thấy mình không còn tư cách thảo luận vấn đề này với Mục Lâm Kiên nữa.
Mục Lâm Kiên rời khỏi bệnh viện, ngồi lên xe chạy thẳng tới nhà thuê.
Lúc anh tới nơi thì đèn trên tầng cũng đã tắt.
Anh lái xe tới trước cửa, nhưng không gõ cửa mà lại đứng ở đó, cứ thế bình tĩnh nhìn chằm chằm cánh cửa kia rất lâu.
Lúc này đã là hai giờ sáng, tổng giám đốc Lăng ở dưới tầng nhìn đèn trong ngôi nhà trước mắt tắt đi.
Ba đứa bé đã ở cùng với tổng giám đốc Lăng dưới tầng.
Nhìn lên video trực tiếp trên màn hình, Há Cảo không nhịn nổi nói xấu cô ta: “Em nói rồi mà! Người phụ nữ này ngu lắm! Chúng ta chẳng cần dùng đầu óc là đã bị lừa cho quay vòng vòng rồi.”
Lúc này, Vũ Vân Hân vẫn đang kéo khuỷu tay người phụ nữ kia: “Mãi mới quen biết nhau, bây giờ chúng ta cùng đi ăn khuya không?”
Vừa được cầm tiền lại còn được ăn.
Sao lại không tốt cho được.
Người phụ nữ thả lỏng sự đề phòng của bản thân, trả lời đồng ý.
Hai người vừa cười vừa nói đi xuống từ trên tầng.
Đáng lẽ ra sân bóng rổ phải hoang vắng không một bóng người thì giờ đã được lấp kín bởi vệ sĩ.
Đội trưởng thấy bóng dáng của Vũ Vân Hân thì báo cáo với Mục Lâm Kiên ngay lập tức: “Giám đốc Mục, cô Vân đã xuất hiện, hiện tại không có nguy hiểm, tính mạng an toàn.”
“Ừ.”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng ừ một câu, tầm mắt anh chỉ nhìn tới bóng dáng quen thuộc trong video.
“Cô muốn ăn gì? Gần chỗ chúng ta có…” Giọng nói của Vũ Vân Hân truyền ra từ trong video, lời còn chưa dứt thì giọng nói đầy cảnh giác của người phụ nữ kia lại tăng cao.
“Tạo sao lại có nhiều người như thế này? Bọn họ tới đây làm gì?”
Vũ Vân Hân dừng bước, nhìn cô ta đầy thân thiện: “Bọn họ đến để dẫn cô tới đồn cảnh sát đấy!”
“Sao cơ?”
Không để cho người phụ nữ kịp hiểu ra thì đội trưởng và mấy người vệ sĩ đã bắt cô ta lại.
“Vũ Vân Hân, mày lừa tao! Hai triệu của tao đâu chứ? Không phải mày vừa nói muốn hợp tác với tao hay sao hả?”
Vũ Vân Hân lạnh lùng quay người đi về phía ba đứa bé: “Đúng là lòng tham không đáy.”
Làm gì có người nào ngu tới nỗi đưa tiền cho kẻ làm hại con mình, mà hài hước nhất là sự an toàn của người thân đang gặp nguy hiểm lại không báo cảnh sát ư?
“Tôi để cho một trăm vệ sĩ đưa cô tới đồn cảnh sát, thấy có mặt mũi không? Chẳng có mấy người được như thế đâu! Gặp lại sau!”
Ba đứa bé đi theo Vũ Vân Hân vẫy tay với người phụ nữ, còn ngoan ngoãn lễ phép gửi nụ hôn gió: “Chúc cô vui vẻ, mọi chuyện như ý!”
Giám đốc Lăng đứng một bên nhìn thấy hình ảnh này của bốn mẹ con thì bật cười.
Màn đêm buông xuống, bốn mẹ con đều mệt lả người, bị hoảng sợ nhưng không có gì nguy hiểm.
Ba đứa bé chỉ mệt mỏi ngáp một cái.
“Sao hôm nay lại tới đây?” Vũ Vân Hân cầm mấy chai nước trong xe ra..