Một đám người hấp tấp đứng ở phía trước trông giống đang bàn bạc gì đó, cuối cùng chỉ thấy ông Mục đi vào thang máy, còn lại thì ở đại sảnh.
Vũ Vân Hân quay người đi về phía thang máy.
“Đinh Đong.”
Cửa thang máy bỗng mở ra.
Vũ Vân Hân ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ông Mục.
“Sao đây? Biết tôi tới nên muốn đi à?” Ông ta cao cao tại thượng đi từ trong thang máy ra.
Vũ Vân Hân lễ phép cười nói: “Tôi tới để đón ông Mục đây.”
“Đón tôi? Cô có mặt mũi nào mà đón tôi?” Ông Mục cười to, giọng điệu lớn lối nói như rống lên: “Mấy ngày nay cô làm chuyện ngu xuẩn gì cô có biết không hả? Tôi không biết Mục Lâm Kiên quen cô là gia đình tôi xui xẻo hay là như thế nào nữa.”
“Đừng tức giận, không tốt cho sức khỏe đâu ông Mục à.” Tô Á vẫn cứ đi theo ông ta, đôi tay mềm mại vỗ nhè nhẹ lên ngực ông Mục: “Huyết áp tăng cao sẽ không tốt đâu.”
“Nhà họ Thẩm và nhà họ Mục chúng tôi đã thân nhau mấy đời, người trên thế giới này đều biết cả.
Cô thì hay rồi, cố ý làm cho dự án hợp tác giữa hai nhà không thể thành được thì thôi đi, đến cả chức chủ tịch hội phụ huynh của nhà trẻ cũng cướp đi từ nhà họ Thẩm, còn tố cáo kéo con bé xuống? Khiến tôi không thể tưởng tượng được là, cô còn lợi dụng mọi thủ đoạn để…” Ông Mục giận nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không nói ra tên người đó.
Dù sao thì nói ra, Thẩm Giai Kỳ sẽ không còn mặt mũi nào nữa.
Ông Mục tức giận chỉ vào Vũ Vân Hân: “Cô còn không biết xấu hổ mà để cho bạn trai cũ đi gánh tội thay! Cô có biết xấu hổ hay không?”
“Ông có ý gì?” Vũ Vân Hân bình tĩnh ngước mắt lên nhìn.
Cô không thích bị vu oan, chỉ cần bị người khác hãm hại thì chắc chắn cô sẽ tra ra sự thật.
Bỗng nhiên giọng nói của cô trở nên lạnh lùng, lễ phép vừa rồi cũng không còn bao nhiêu, khí thế của Vũ Vân Hân trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Biết Võ Hào Kiệt chứ?” Ông Mục tức giận cầm gậy ba-toong gõ mạnh xuống sàn nhà.
“Dừng.” Vũ Vân Hân cảm thấy phiền phức.
Nghe thấy cái tên này là biết ngay Thẩm Giai Kỳ cản trở sau lưng rồi.
Cô không ngu ngốc mà chơi với cô ta.
Vũ Vân Hân đi thẳng vào vấn đề: “Thẩm Giai Kỳ ở đâu?”
“Thái độ hiện tại của cô là thái độ gì đấy!” Ông Mục tức giận mắng mỏ.
“Thái độ của tôi rất tốt, thế nhưng ông lại không biết phân biệt đen trắng đúng sai đã mắng tôi, tôi không biết mình phải tôn trọng ông như thế nào!”
Trong mắt Vũ Vân Hân, cô không thể thua thiệt được.
“Nói với Thẩm Giai Kỳ là muốn nói chuyện với tôi thì đừng có cố tình lừa người lớn tới đây dạy dỗ tôi! Ông biết bao nhiêu? Nghe gió thổi mà tưởng là mưa rơi ư? Chỉ nghe tin đồn thôi mà đã tin là thật rồi? Ở trong mắt tôi, ông Mục đây là một người biết vị tha, một người biết nghĩ trước nghĩ sau, sao bây giờ có người nói mấy câu giả dối mà ông đã tin ngay lập tức mà không tìm hiểu gì thế? Con tôi mới ba tuổi mà nó đã biết điều tra chủ mưu của vụ việc kia giúp tôi, một đứa bé nhỏ như thế còn biết phân biệt trắng đen, nó còn biết đi thăm dò tình huống không náo loạn thị phi, vậy mà ông Mục đây lại không hiểu điều đó ư?”.