Vũ Thư Anh ở trong phòng bao bỗng thấy lúng túng.
Cô ta ngồi yên lặng ăn cơm, toàn bộ chú ý của Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân đều tập trung lên đám trẻ con, cô ta trở thành kẻ thừa thãi.
“Vậy tôi xin phép đi trước.
Cảm ơn Tổng giám đốc Vân đã đãi bữa này, Tổng giám đốc Mục, gặp lại sau.”
Cô ta rất khách sáo.
Mục Lâm Kiên không để ý tới, Vũ Vân Hân đưa Vũ Thư Anh tới cửa: “Hẹn gặp lại lần sau.”
“Ừm.”
Sau khi cánh cửa đóng lại, ba đứa bé tò mò nghiêng mặt sang nhìn: “Sao hai người lại thân thiện với nhau thế?”
“Bởi vì kẻ địch của kẻ địch là bạn chăng.”
Thân là người ngoài cuộc, Mục Lâm Kiên nhướng mày hỏi: “Kẻ địch gì vậy?”
“Không liên quan tới anh.”
Vũ Vân Hân nhếch mép, hình như hôm nay cô rất vui vẻ.
Thật ra hôm nay hẹn với Vũ Thư Anh chỉ không ngờ còn có Tổng giám đốc Lăng cũng tới, lúc đổi phòng thì vừa đúng lúc gặp nhau nên ba người cùng ăn cơm.
Gần đây rất kỳ lạ, chỉ cần nơi mà Tổng giám đốc Lăng xuất hiện là sẽ gặp được Mục Lâm Kiên.
Dù sao cũng đã tới rồi, Vũ Thư Anh cũng vừa lúc ở đây, Mục Lâm Kiên tới thì cũng giải thích được.
Nhưng không ngờ Mục Lâm Kiên tới thật.
Vũ Vân Hân rát nghi ngờ, có phải Mục Lâm Kiên đang theo dõi cô?
“Nhìn anh làm gì?”
Bỗng tầm nhìn của Mục Lâm Kiên bị chắn ngang, hóa ra cô đã gắp một miếng thịt lên che tầm mắt anh.
“Đẹp quá.”
Thẳng nam biết khen, đúng là chuyện lạ có thật.
Ba đứa bé chỉ muốn phì cười: “Lần đầu tiên nghe thấy lời sến súa, ông bố già đúng là ông bố già mà.”
Vũ Vân Hân thẹn thùng nhếch miệng cười: “Cảm ơn, lần sau nhớ khen nhiều hơn một chút.”
“Ừm”
Mục Lâm Kiên nghiêm túc trả lời.
Ba đứa bé bị nhét thức ăn chó đầy mồm, chỉ còn cách cố gắng chống đỡ.
Ở bãi đỗ xe, Vũ thư Anh đi tới trước cửa xe mình, lấy tài liệu mà Vũ Vân Hân vừa đưa cho cô ta ra xem.
Là báo cáo giám định ADN, cô ta và Ninh Phượng chỉ có một phần trăm huyết thống.
Vũ Thư Anh không dám tin vào mắt mình, cô ta dùng sức dụi mắt để xem có nhìn sót gì không, cô ta cảm thấy có lẽ bác sĩ đã viết thiếu đi hai số không.
Nhưng mà dù có dụi như nào thì một phần cũng vẫn là một phần mà thôi.
Câu nói cuối cùng kia khiến cho da đầu cô ta tê dại.
Chung sống nhiều năm như thế, hóa ra cô ta chỉ là đứa con do Ninh Phượng nhặt về.
Bảo sao, bà ta khác hoàn toàn so với những người mẹ khác..