Ban đầu, cô ta cảm thấy bà ta đối xử hung dữ với mình, nghiêm nghị với cô ta là do cô ta chưa làm tốt, không ngoan ngoãn.
Bây giờ thì biết rồi, cô ta chỉ là con cờ của Ninh Phượng mà thôi.
Đột nhiên tất cả mọi thứ chợt kéo tới, khiến Vũ Thư Anh thở phào nhẹ nhõm, lại cảm giác như nó đang ghìm chết cô ta.
Nếu không phải con ruột, dựa vào tính cách của Ninh Phượng thì chắc chắn bà ta sẽ không chia gia sản tập đoàn Vũ Thị cho cô ta, chứ đừng nói là cho thứ gì.
Vũ Thư Anh bỗng hiểu ra tại sao mấy ngày này Vũ Vân Hân lại đối xử thân thiết với cô như thế, hóa ra là muốn lợi dụng cô ta vạch mặt Ninh Phượng.
Quả thật là biết tính toán cho ván cờ này.
Nếu như vạch trần Ninh Phượng, chứng minh bà ta chưa hề sinh con cho nhà họ Vũ, hơn nữa mang thai chỉ là lừa dối.
Nếu tố cáo lên thì tòa án sẽ tiếp tục xử lý, lúc đó Vũ Vân Hân sẽ là người chiến thắng.
Cô ta chẳng những bán đứng Ninh Phượng không được gì mà còn có thể bị bà ta cử người giết chết.
Mỗi lần Ninh Phượng đánh đập hành hạ cô ta, cô ta cảm giác mình sẽ bị Ninh Phượng giết chết.
Nghĩ tới đây, cô ta sờ lên cổ mình theo thói quen, vết siết vẫn còn ở đây… Vũ Thư Anh vội vàng thiêu hủy tài liệu.
Cô ta không thể nhúng tay vào chuyện này.
Nếu không cô ta sẽ trở thành người chết thay cho Vũ Vân Hân.
Vũ Thư Anh lập tức gọi điện cho Thẩm Giai Kỳ: “Tôi nói cho cô biết một bí mật, ngày mai Mục Lâm Kiên sẽ cầu hôn cô, cô nhất định phải tới đấy.”
Thẩm Giai Kỳ kích động bật dậy từ trên giường.
Từ sau vụ việc kia, tinh thần của cô ta ngày càng sa sút.
“Thật sao? Nhưng mà tôi không còn trong sạch…”
Vũ Thư Anh đắc ý cười thầm, vô lương tâm nói: “Không sao đâu! Anh ấy nói không ngại, nhưng mà anh ấy muốn cho cô một điều ngạc nhiên nên đến lúc đó cô cứ giả vờ như không biết gì đi.”
Nếu Vũ Vân Hân muốn cô ta mượn dao giết người, vậy thì cô ta ăn miếng trả miếng để xem dao ai nhanh hơn.
Vũ Thư Anh cầm bật lửa đốt từ góc tài liệu đốt lên.
Ngọn lửa dọc theo sườn tài liệu cháy tới khi sạch bóng thì tắt ngúm.
“Đốt gì thế?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng khiến cô ta giật mình sợ hãi.
Ninh Phượng lạnh lùng đến cạnh cô ta, cả người bà ta nồng nặc mùi nước hoa gây mũi vô cùng.
Vũ Thư Anh sợ hãi lùi ra đằng sau, cổ áo sau lưng bị kéo, cả người cô ta tụt lùi về phía sau: “Sợ gì chứ?”
Tính cách chanh chua của Ninh Phượng khác hoàn toàn so với lúc đứng trên truyền hình.
Danh tiếng của tập đoàn Vũ Thị trong mắt mọi người rất tốt, rất nhiều tạp chí, truyền thông khen ngợi bà ta.
Trong mắt mọi người tính cách của Ninh Phượng rất tốt nên luôn được tán thưởng, đến việc bà ta có thể ung dung mà ngồi trên ghế phó tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị là nhờ một phần tính cách của bà ta.
Vũ Thư Anh nhìn dáng vẻ dữ tợn của bà ta thì cảm thấy hối hận.
Cô ta hận không thể vạch mặt người đàn bà này ngay lập tức, để cho bà ta mất mặt, dồn bà ta vào chỗ chết..