“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, sau xe bị chấn động mạnh khiến cho điện thoại trong tay Màn Thầu rơi xuống sàn xe.
Vũ Vân Hân ngồi ở ghế lái, lúc này cả người cô nhoài lên trên túi hơi an toàn.
Ba đứa bé ngồi ở phía sau bị dây an toàn kéo ngã trên ghế ngồi.
Không đợi bọn họ hoàn hồn thì có người bắt đầu ném đạn khói vào trong xe.
Làn khói dày đặc khiến cho tầm mắt bọn họ trở nên mờ mịt, dù có cố gắng mở to mắt như thế nào thì cũng không thể thấy rõ những thứ đang diễn ra trước mặt.
Bọn họ có thể cảm nhận được xe đang tự dịch chuyển, lại một chiếc xe khác động mạnh vào xe khiến cho bọn họ bay lên đập xuống như những con búp bê vậy.
Cả người đau đớn không chịu nổi, ý thức cũng dần mất đi.
Trên cao ốc xa hoa thời đại mới, hoa hồng trắng nở rộ, chỉ cần tới nơi thảm đỏ kia thôi là đã ngửi thấy hương hoa mê người.
Khúc nhạc du dương chậm rãi vang lên, những chiếc ly uống rượu trong suốt được chồng thành hình tháp, rượu vang đắt đỏ được rót vào mấy chiếc ly, trong không khí ngập tràn hương rượu chát.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết cả, lúc này, một người phụ nữ mặc bộ váy màu trắng từ thang máy đi ra.
Ngay lập tức, mọi ánh đèn tắt ngóm, mọi thứ đều đen tối.
Thẩm Giai Kỳ giật mình hoảng sợ trợn to mắt, một tấm vải đen từ trên trời thả xuống che cả người cô ta, chắn toàn bộ tầm nhìn.
Mọi thứ đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch, xung quanh vang lên tiếng bước chân nhốn nháo, bên cạnh đó còn có cả những tiếng hét chói tai.
Cô ta sợ hãi đứng im, dừng chân không dám cất bước.
Lúc hoảng hốt cô ta cũng quên mất phải kéo tấm vải đen ra nhìn.
Dáng vẻ sợ hãi kia khiến cho Mục Lâm Kiên đứng trước mặt cô ta nhăn mày.
Tấm vải đen che nửa người trên, để hở nửa người dưới của Thẩm Giai Kỳ, phía dưới là một chiếc váy trắng ngắn và đôi guốc xinh đẹp.
Mục Lâm Kiên nhanh chóng nhận ra đây không phải là Vũ Vân Hân.
Chiếc nhẫn để trong túi đang chuẩn bị được lấy ra ngay lập tức được để lại.
Anh móc ngay cây súng bên hông ra ngắm vào mặt người phụ nữ này.
Bên tai vang lên tiếng vội vàng của vệ sĩ: “Không ổn rồi! Cô Vũ với ba cậu chủ đã xảy ra chuyện rồi!”
Mục Lâm Kiên nghiến chặt răng, ngón tay đặt trên cò súng nhắm thẳng vào đầu Thẩm Giai Kỳ.
Chỉ cần ấn cò súng thôi là người đàn bà này chắc chắn sẽ chết.
“Tổng giám đốc Mục, đây là cô Thẩm.”
Lục Tâm muốn khuyên anh đừng manh động, nhưng mà lại không dám nói thẳng.
“Kéo cô ta tới đây cho tôi!”
“Dạ!”
Lục Tâm nghe thế thì đi tới kéo tấm vải đen xuống..