Nghe thấy tên Mục Lâm Kiên, Ninh Phượng ngay lập tức bật dậy từ trên giường, vội vã mặc áo khoác vào chạy xuống tầng.
“Mẹ! Con xin mẹ! Con không muốn đâu!”
Vũ Thư Anh đang lén khóc ở trong phòng khách thì thấy Ninh Phượng từ trên chạy xuống, cô ta ngay lập tức phi qua quỳ xuống dưới đất, hèn mọn mà níu lấy vạt áo của bà ta: “Con biết lỗi rồi mà! Mẹ đừng đuổi con đi!”
Lời nói của cô ta rất có sức, đứng ở ngoài cửa cũng nghe thấy rõ.
Đêm muộn, Ninh Phượng không thể đi làm đẹp rồi ngủ nên cũng cực kỳ nóng tính, bây giờ lại gặp phải Vũ Thư Anh ở đây khóc lóc sướt mướt.
Bà ta đang tức giận nên đá cô ta ngã ra sàn: “Mày điên à! Cút xa tao ra, đúng là!”
Tiếng gào thét khiến cho mấy người đang đứng im ngoài cửa cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.
Không có lệnh của Mục Lâm Kiên nên bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ gì.
“Mẹ ơi, con biết lỗi rồi mà, mẹ đừng đuổi con đi được không! Con thấy chị là người tốt, thấy chị ấy là một người chị tốt mà thôi!
Nếu không phải nhờ chị thì chúng ta đâu có nhiều lợi ích như thế này, sao mẹ lại không đối xử tốt với chị được chứ? Chị ấy cũng là một phần của gia đình này mà!”
“Mày điên hả! Đêm hôm khuya khoắt nói chuyện cô hồn gì thế! Người đâu! Lôi con điên này đi cho tôi!”
Mấy người giúp việc tiến lên cưỡng ép kéo cô ta đi.
Cô ta lớn tiếng, giãy giụa mạnh hơn: “Mẹ, mẹ không thể ác độc như vậy được! Nếu không chắc chắn sẽ có báo ứng đó!”
Ninh Phượng không quan tâm cô ta nói bóng nói gió, ngay lập tức tát cho cô ta một phát.
Tiếng tát mặt vang vọng khắp sảnh lớn.
“Tao cho mày biết, bây giờ Mục Lâm Kiên đang ở bên ngoài, mày tự chỉnh lý bản thân ngay cho tao, tao không muốn nhìn thấy mày khóc sướt mướt như này!”
Vũ Thư Anh mờ mịt nhìn về phía cửa: “Mục Lâm Kiên ở bên ngoài?”
Cô ta ngay lập tức lau sạch nước mắt trên mặt, chải lại mái tóc rối bù xốc xếch, nhanh chóng tô lại son môi, tiện tay vỗ hết bụi bẩn trên người xuống.
“Mẹ xem con ổn chưa?”
“Ừ.”
Ninh Phượng đáp rồi đi về phía cửa ngoài, Vũ Thư Anh theo sát bà ta.
Đi ra ngoài cửa chính, dọc theo con đường nhỏ tối tăm, yên tĩnh thì sẽ thấy một cánh cửa mang phong cách Châu Âu.
Đây là kiểu cửa biệt thự Châu Âu, so sánh với lâu đài cổ của Mục Lâm Kiên thì không cùng đẳng cấp.
Ninh Phượng nở nụ cười, một tay kéo Vũ Thư Anh ra sau lưng: “Ấy! Tổng giám đốc Mục đúng là khách quý nha! Muộn thế này rồi mà còn tới đây.”
Vũ Thư Anh ngại ngùng gật đầu với anh: “Tổng giám đốc Mục.”
Ninh Phượng tiến lên, tự mình mở cửa cho Mục Lâm Kiên.
Cửa lớn vừa mở ra thì có mấy người vệ sĩ ngay lập tức bắt lấy Ninh Phượng, mạnh mẽ đè bà ta lên vách tường: “Không được nhúc nhích!”
Thấy mẹ mình trở thành điểm yếu để uy hiếp, Vũ Thư anh trở nên luống cuống.
“Tổng giám đốc Mục, có chuyện gì thế này? Mẹ tôi đã làm gì sao?”.