Mục Lâm Kiên không thèm để ý, lướt qua cô ta tới trước mặt Ninh Phượng, súng trong tay anh ngay lập tức nhắm thẳng vào đầu bà ta: “Vũ Vân Hân ở đâu?”
Ninh Phượng bị dọa sợ nhũn cả chân.
Sống từng này tuổi đầu rồi, lần đầu tiên bị người ta bắt trở thành điểm yếu để lợi dụng, uy hiếp, giờ bà ta chỉ nói chuyện thôi cũng lắp ba lắp bắp: “Mục… Tổng… Tổng giám đốc Mục… Biết… Tôi không… Tôi không biết Vũ Vân Hân ở đâu cả!”
“Không biết?”
Mục Lâm Kiên nhíu mày, họng súng nhắm vào móng tay giả của bà ta bắn một phát súng.
Kỹ thuật bắn súng tuyệt vời khiến cho Ninh Phượng khóc cũng không dám, hồn vía cũng đi du lịch hết.
“Tôi không biết thật mà, vừa rồi tôi trở về thì đi ngủ ngay, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả!”
Vệ sĩ kéo tóc Ninh Phượng lên, ép buộc bà ta nhìn Mục Lâm Kiên, giọng nói trầm thấp lạnh lùng như thần chết vang lên: “Hôm nay tôi không muốn nghe thấy ba chữ ‘tôi không biết’ nhất.”
Ninh Phượng run rẩy nắm vạt áo Mục Lâm Kiên, cầu xin tha thứ: “Tôi không biết Vũ Vân Hân ở nơi nào mà, xin cậu hãy tin tôi!”
“Bắn.”
Lạnh lùng ra lệnh, mấy người vệ sĩ ngay lập tức lấy súng từ bên hông ra nhắm thẳng vào người Ninh Phượng.
Bà ta như một cái bia ngắm bắn vậy, không có cách nào chạy khỏi mấy họng súng trước mặt.
Vũ Thư Anh đứng đằng sau cũng khiếp sợ.
Lần đầu tiên cô ta thấy hoàn cảnh ác liệt như thế này, mà Mục Lâm Kiên lạnh lùng khát máu kia so với tin đồn mà cô ta nghe được còn đáng sợ hơn.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Tiếng súng vang lên, mùi thuốc súng nồng nặc tràn ngập trong biệt thự.
Từ trên xuống dưới nhà họ Vân không một ai dám tự ý đi lại, rất sợ mình bị nhìn trúng thì mạng cũng không còn.
“Nói!”
Mục Lâm Kiên tức giận gào to.
Ninh Phượng sợ hãi cả người rụt lại, bà ta vẫn chưa hoàn hồn, ngón tay vẫn đang chảy máu.
Mục chảy dọc theo ngón tay xuống nhuộm đỏ lên áo ngủ của bà ta.
Trong khoảnh khắc đó, bà ta còn tưởng rằng mình đã chết rồi.
Bà ta sợ hãi cuộn mình: “Tôi không biết thật mà!”
Cả người bà ta mạnh mẽ run rẩy.
Vũ Thư Anh chưa từng thấy vẻ mặt hèn nhát của Ninh Phượng như thế này.
“Không chịu nói?”
Mục Lâm Kiên không nhịn nổi nữa, ngắm ngay họng súng vào miệng bà ta.
Chỉ cần một phát súng thôi, bà ta chắc chắn sẽ chết.
Ninh Phượng không ngừng khóc lóc, dù họng súng để ở cổ họng bà ta thì bà ta vẫn cố gắng lắc đầu vừa mơ hồ nói: “Không biết.”
“Mang về cho tôi.”.