Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ ý định, người đã hơn bốn mươi như ông ta còn có người giới thiệu đối tượng cho thì rất hiếm thấy.
“Anh trai muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ cần ở cùng anh trai thì mọi thứ đều là của em rồi.”
Chị họ rất biết nói chuyện, mỗi một câu đều tỏa ra mùi đường mật.
Chỉ là người đàn ông trẻ tuổi phát hiện có gì đó rất kì lạ: “Đại ca, chúng ta trước tiên xong việc đi đã! Tìm được giấy chứng nhận trước đi!”
Vừa nói anh ta vừa tiến lên nói nhỏ vài câu với ông ta, Người đàn ông bị anh ta thuyết phục, nhếch mép nhìn về phía mấy người sau lưng.
“Cậu bé à, chị họ này của nhóc chú thích lắm, nhưng mà mấy người là công việc của chú, để cho hôn sự và công việc không có chuyện sai sót gì, chú sẽ không làm khó mấy mẹ con cháu đâu, có câu có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu mà.”
Mấy người đàn ông dáng vẻ chỉ có thể làm vậy khiến cho nụ cười trên mặt ba đứa bé cứng đờ.
Đổi thành người khác thì sẽ cười ngốc nghếch, thế nhưng mà bọn nó nghe hiểu được ý nghĩa câu này.
Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, là không thể thả bọn họ ra ngoài được, phải để cho bọn họ tiếp tục chờ đợi ở nơi này.
Mấy đứa nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài là nơi hoang vắng, làm sao có thể chạy trốn đây.
Bây giờ mấy đứa chỉ có thể dựa vào người chị họ này.
“Thế người chị họ kia có rảnh tới đây với chúng ta không?”
“Ấy! cháu cứ đưa cách liên lạc cho chú, chú sẽ tự nói chuyện với cô ấy.”
Người đàn ông không muốn lộ vị trí.
Người phụ nữ ấy cũng gọi một cuộc qua: “Anh không được làm tổn thương người nhà tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Yên tâm đi! Em yêu à, anh sẽ không làm gì đâu! Bây giờ anh cho họ ăn ngon uống ngọt luôn đây.”
Lại không cho bọn họ ăn ngon được hả? Dù cho giấy tờ có vào tay mấy người thì đưa bọn họ ra nước ngoài cũng sẽ phải trình giấy tờ, đến lúc đó không ai không biết thì đừng có nghĩ thoát được.
Màn Thầu lạnh lùng nhìn chằm chằm bàn tay của người đàn ông.
Chỉ cần có chiếc di động kia thì bọn họ có thể đi ra ngoài rồi.
Chỉ là người này không bao giờ để di động rời khỏi người mình, rất khó trộm được.
“Nhóc bé à, giấy chứng nhận của cháu ở đâu?”
Người đàn ông ôm Há Cảo dụ dỗ nói.
“Chứng nhận gì?”
“Giấy chứng nhận là mấy cháu ra nước ngoài đó.”
Đang bình thường lại hỏi giấy chứng nhận xuất ngoại? Cậu không nghĩ nhiều, bật nói: “Ở trong tay Mục Lâm Kiên.”
Sắc mặt người đàn ông kia trở nên khó nhìn.
Giây phút gương mặt ông ta thay đổi thì Bánh Bao với Màn Thầu ở sau lưng nhìn thấy rõ ràng.
“Còn của Vũ Vân Hân?”
“Cũng ở đó mà! Một nhà năm miệng ăn chúng cháu chắc chắn phải ở chung một chỗ rồi.”
Mắt mấy người đàn ông giật giật.
Không có giấy tờ thì bọn họ không đưa mấy mẹ con nhà cô xuất ngoại được..