Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về


“Tại sao lại phải trốn đi hả mẹ?”
Há Cảo phân vân.

“Suỵt!” Vũ Vân Hân ra hiệu cho mấy đứa bé im lặng, kéo bọn trẻ chạy về phía trước.

Về phần có cái gì đang chờ ở trước mắt mấy mẹ con, bọn họ hoàn toàn không biết, trong rừng rậm nhiệt đới giơ tay không thấy năm ngón, mỗi một bước bọn họ đều vô cùng kinh hãi.

Ba đứa nhỏ hoàn toàn không dám rời khỏi Vũ Vân Hân, đôi tay nhỏ bé của chúng nắm chặt lấy góc quần áo của Vũ Vân Hân, đi theo sát mẹ chúng suốt đường đi.

“Họ chạy xuống con đường nhỏ phía đằng kia, nhanh lên để đuổi kịp họ.”
Một giọng nói thô lỗ phát ra từ phía sau lưng mấy mẹ con.

Vũ Vân Hân vội vàng dồn sức chạy về phía trước cùng với ba đứa bé.

Đó thực sự không phải là Mục Lâm Kiên!

Thật may là mấy mẹ con đã không ngây thơ đứng ở đó chờ đợi.

“Nhanh đuổi theo đi, nếu tôi bắt được người đàn bà xấu xa kia, tôi nhất định phải cho bọn họ biết thế nào là lễ độ.”
Những tiếng bức chân nhanh chóng tiến sát lại gần.

Vũ Vân Hân đã chạy rất nhanh rồi, nhưng cô còn phải chú ý đến ba đứa bé.

Chúng vẫn còn nhỏ, cho dù chúng có chạy nhanh như thế nào đi nữa thì vẫn không thể chạy nhanh hơn bước chân của người lớn.

Hơn nữa, ba đứa bé đều đang bám vào cô, cho nên khi họ chạy cùng nhau thì rất cồng kềnh.

“Làm thế nào bây giờ?” Há Cảo lo lắng sắp khóc rồi, trong đôi mắt to trong veo như nước đã nước mắt lưng tròng.

Màn Thầu cũng không chạy nổi nữa.

Chỉ có Bánh Bao vẫn giữ được sức lực: “Mọi người, chúng ta không thể dừng lại đâu, lấy lại tinh thần đi.”

“Em mệt quá, em không chạy được nữa! Em còn chưa ăn gì!” Tốc độ bước chân của Há Cảo đã trở nên thất thường không ổn định rồi.

“Các con hứa với mẹ nhất định phải kiên trì đến cùng, được không nào! Con yêu! Bố sắp tới đón chúng ta rồi! Đến lúc đó sẽ có rất nhiều món ăn ngon!” Vũ Vân Hân nhìn Bánh Bao nói: “Con là anh cả, con hãy chăm sóc tốt cho hai em của mình, con biết không?”
“Mẹ định đi qua đó dụ bọn họ sang bên kia, các con nhìn thấy bố nhất định phải gọi bố đến cứu mẹ nhé!” Vũ Vân Hân nói xong thì đẩy ba cái tay nhỏ bé đang cầm quần áo của mình ra.

“Không được! Búp Bê!” Há Cảo kêu lên.

Những người đàn ông đuổi theo sau nghe thấy vậy, phấn khích hét lên: “Ở ngay đằng trước thôi, anh em xông lên cho tôi!”
Làm sao mà ba đứa nhỏ có thể bằng lòng rời bỏ Vũ Vân Hân để quay đi một mình chứ.

“Các con cút khỏi đây đi, có nghe thấy mẹ nói không?” Vũ Vân Hân gầm lên.

Âm thanh rạn nứt đã chinh phục trái tim hoảng sợ họ, bất đắc dĩ, mấy đứa bé phải quay lại.

Vũ Vân Hân đứng sau lưng họ, cô lạnh lùng đứng ở đó.

Dường như phía trước của Vũ Vân Hân là cánh cửa đối mặt với cái chết, còn phía sau là cánh cửa dẫn đến cuộc sống mới.

Cô dùng chính bản thân mình để bảo vệ ba đứa bé, cô sẵn sàng chờ đón đoàn người đang tiến tới bất cứ lúc nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận