Lục Tâm khẽ nhướng mày: “Thế nào thì cũng phải năm mươi năm mươi chứ, nếu không thì…” Anh ta cười xấu xa.
Người vệ sĩ lập tức chuyển một nửa tiền cho anh ta.
“Làm việc chăm chỉ nhé! Phát triển thêm nghề phụ, tương lai có triển vọng.” Lục Tâm nhìn số tiền trong tài khoản, không nhiều nhưng cũng năm con số, hài lòng vỗ vỗ vai vệ sĩ, kiêu ngạo bước qua anh ta.
Người vệ sĩ thở dài bất lực, vốn nghĩ có thể kiếm thêm chút tiền, ai ngờ bị Lục Tâm ngắm trúng.
Anh ta tự thấy mình đen đủi, nhìn ba trăm năm mươi triệu ban đầu bỗng trở thành một trăm bảy mươi lăm triệu mà xót xa.
Trong phòng ngủ, vài bác sĩ vội vã chạy tới.
Bởi vì bị điều đi đột ngột nên tất cả là bốn bác sĩ nam.
Trong đó có một người thanh niên trưởng thành khôi ngô tuấn tú, vừa đi vào đã bị Mục Lâm Kiên nhìn chằm chằm bằng ánh mặt lạnh lùng.
Khí phách đáng sợ khiến vị bác sĩ trẻ run rẩy đến mức làm rơi hộp thuốc trong tay.
“Đổi thành bác sĩ nữ.” Giọng điệu tràn ngập thù địch khiến cho vị bác sĩ trẻ tuổi dừng chân không dám bước tiếp.
Mục Lâm Kiên trừng mắt, như thể người phụ nữ của anh phải được khám bởi bác sĩ nữ thì anh ta mới yên tâm, trong mắt anh những người đàn ông khác đều có ý đồ đen tối cả.
“Bác sĩ nữ bây giờ đã tan làm về nhà hết rồi.”
Mục Lâm Kiên cau mày: “Hoặc là đừng bao giờ đến nữa, hoặc là đến ngay bây giờ.” Vị bác sĩ nam lúng túng gọi từng cuộc điện thoại cho tất cả các bác sĩ nữ.
“Thực ra không có vấn đề gì đâu.
Em chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng cả.
Ai khám cho em cũng như nhau thôi.” Vũ Vân Hân thấy muộn vậy rồi nên không muốn làm phiền mọi người.
“Không phải em nói là được.” Mục Lâm Kiên lạnh lùng liếc nhìn: “Bác sĩ nói mới tính.” Bất cứ thứ gì anh muốn đều là kết quả chính xác chứ không phải phỏng đoán.
Một vài bác sĩ nữ vội vã chạy đến.
Vừa bước vào tới cửa đã thở phào chào hỏi Mục Lâm Kiên.
Vị bác sĩ nam lẳng lặng cầm hộp thuốc bước ra ngoài.
“Tổng giám đốc Mục, phiền anh một chút.”
Mục Lâm Kiên ngồi bên giường Vũ Vân Hân, vóc dáng cao lớn và dũng mãnh của anh che mất cơ thể Vũ Vân Hân, khiến họ không tiện kiểm tra.
Nhưng chỉ thấy anh thờ ơ, không để ý.
Bác sĩ nhìn Vũ Vân Hân: “Hay là cô Vũ ngồi ra ngoài một chút được không?” “Không được.” Mục Lâm Kiên nói một cách quả quyết.
Anh độc đoán chỉ muốn ngồi đó không chịu nhường chỗ và cũng không cho phép Vũ Vân Hân rời đi.
Hành động làm người khác hao tổn tâm trí nhưng bác sĩ cũng không dám nói gì.
“Không phải là anh muốn bác sĩ ngồi trên đùi anh mà khám bệnh cho em chứ!”
Giọng điệu chua xót của Vũ Vân Hân khiến mặt nữ bác sĩ đỏ bừng.
Nếu thật sự như vậy thì cô ấy phải tiếp xúc thân mật với Mục Lâm Kiên mới có thể kiểm tra cho Vũ Vân Hân được.
“Ngồi lên đùi!” Mục Lâm Kiên vừa nói vừa trực tiếp kéo Vũ Vân Hân từ trên giường vào lòng, ấn cô ngồi lên đùi mình: “Khám đi!”
Tư thế ôm để khám này, ngoại trừ việc hồi bé cô bị ôm ép tiêm vacxin ra thì chẳng có lúc nào bị như thế này cả.
Vũ Vân Hân cực kỳ xấu hổ: “Thả em xuống.” “Không!” Mục Lâm Kiên dường như không muốn rời khỏi cô dù chỉ một phút.
Từ lúc xuống máy bay đến giờ, khoảng cách giữa anh và cô chỉ gần hơn chứ không xa hơn.
Nữ bác sĩ vô tình bị bọn họ cho ăn cơm chó.
Dưới áp lực của Mục Lâm Kiên, bác sĩ đã kiểm tra tình trạng của Vũ Vân Hân một cách rất nghiêm túc.
“Vết thương không nghiêm trọng.
Chỉ cần uống thuốc và tiêm kháng viêm là được.” “Có để lại sẹo không?”
Mục Lâm Kiên nhìn người phụ nữ nhỏ khắp mình đều là vết trầy xước thâm tím trong lòng mình..