Những lời phàn nàn trong lòng anh tan chảy ngay lập tức.
Đôi môi khẽ hôn trên má anh làm khuôn mặt vốn nghiêm nghị cũng lộ ra ý cười.
Hóa ra hạnh phúc vốn thật đơn giản.
Không phải là có bao nhiêu tiền của quyền lực mà là cả nhà đầy đủ quây quần bên nhau, đấy mới là hạnh phúc.
Mục Lâm Kiên ôm ba đứa nhỏ một cách âu yếm, mặc dù chúng cũng đã hơi lớn nhưng trước mặt anh, chúng vẫn rất nhỏ.
Há Cảo nép vào lòng nhéo cơ ngực anh.
“Hay lắm, con cũng muốn bóp.” Màn Thầu sốt sắng, thuận tay bóp lấy.
“Con cũng muốn, con cũng muốn.” Bánh Bao trực tiếp đưa hai tay ra bóp.
Sở thích kỳ quái này của bọn trẻ khiến Vũ Vân Hân ở bên cạnh đỏ mặt ngại ngùng.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng liếc nhìn.
Nó khiến anh nhớ đến cái đêm Vũ Vân Hân không hề kiêng kị mà ra tay với anh bốn năm trước.
Cái hành vi này giờ lại di truyền cho ba đứa nhỏ.
“Nói cho bố biết một bí mật, của mẹ đẹp to hơn đấy!” Ba đứa nhỏ cười khúc khích.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói: “Bố biết.” “Quả nhiên vậy…” Ba đứa nhỏ đột nhiên thả tay ra, thân hình nhỏ bé từ trên sô pha bước xuống, đi tới một bên chụm lại: “Anh nói mà, bố mẹ làm cái kia rất nhiều lần như.
Bố thậm chí thuộc lòng số đo ba vòng của mẹ.”
“Đúng vậy.” Mục Lâm Kiên cao ngạo đáp lại.
Hai từ đơn giản thốt ra nhưng lại gây ra một mối đe dọa nghiêm trọng cho ba đứa bé, vì vậy chúng lấy ra ba hộp đồ trong cặp.
“Phải làm tốt biện pháp an toàn.” Ba đứa nhỏ đưa cho Mục Lâm Kiên.
Gì vậy?
Mục Lâm Kiên và Vũ Vân Hân bỗng có cảm giác vừa thấy xấu hổ vừa mắc cười.
Có vẻ như ba đứa nhỏ thực sự không muốn mẹ chúng mang thai lần nữa, thậm chí còn mua cả biện pháp an toàn.
“Mẹ đẹp, tụi con không thể theo sát mẹ mỗi ngày, mẹ phải tự mình biết bảo vệ mình.” Bánh Bao nói với ý nghĩa sâu xa.
“Các con không thể giống như đứa trẻ ba tuổi bình thường sao?” Vũ Vân Hân thực sự bị bọn nhỏ chọc cười rồi.
Ba đứa nhỏ phụng phịu: “Tụi con không phải là quan tâm đến hai người nên mới vậy sao, thật tình.” Sau đó, ba đứa nhỏ quay lưng bước ra khỏi phòng.
“Thật đáng giận! Phải ăn nhiều kem mới có thể xoa dịu tâm trạng của chúng ta.”
Nói nhiều như vậy nhưng mấy đứa nhóc đã nhìn trúng chỗ kem dưới lầu vừa được vận chuyển đến.
Khi đến đầu cầu thang, vốn định đi xuống, nhưng đột nhiên chúng dừng lại và đi đến trước mặt một người đàn ông mặc vest đen.
“Anh trai à, anh nhớ ghi lại vì chuyện này mà tình cảm của bọn họ tăng lên rất nhiều, cám ơn anh giúp đỡ!” Người đàn ông kinh ngạc trợn to hai mắt, thấy ba đứa nhỏ cười khúc khích hát hò từ trên lầu đi xuống.
Người đàn ông lạnh sống lưng.
Anh ta rõ ràng đã che giấu rất kỹ tại sao Lục Tâm biết, đến ngay cả ba đứa nhỏ cũng biết được? Còn về phần tổng giám đốc Mục…
Anh ta im lặng ngước nhìn Mục Lâm Kiên đang từ trong phòng đi ra, sợ hãi cúi đầu xuống né tránh.
Một giọng nói quen thuộc vang lên trong tầng hầm tối tăm.
Ninh Phượng nhìn ông Thẩm ở đối diện, chế nhạo: “Còn tưởng ghê gớm thế nào, vậy mà vẫn cứ bị Mục Lâm Kiên bắt lại!”
“Câm miệng.”.
Đam Mỹ Hay
Ông Thẩm nhìn bóng tối xung quanh, đè nén uất ức.
“Đang yên đang lành ông bắt nạt Vũ Vân Hân nhà chúng tôi làm gì, không phải vì Mục Lâm Kiên không chọn con gái ông, ông mới như vậy sao? Nói khó nghe chút, ai lại đi lấy một người phụ nữ đã từng bị chà đạp chứ.” Ông Thẩm bị chọc tức: “Nói năng cẩn thận, đừng để tôi ra khỏi đây, nếu không tôi không để yên cho bà đâu.”
“Rầm…” Cửa sắt lớn đột nhiên bị đạp tung ra..