Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về


Làm việc ở đây nhiều năm như vậy, lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Mục Lâm Kiên vào phòng bếp.

“Dáng vẻ cậu Mục làm bánh ngọt thật đẹp trai!”
Mấy người làm nữ trong phòng khách không nhịn được nhìn lén chủ nhân mình.

“Không nghĩ tới cậu Mục còn biết làm bánh ngọt, thật hâm mộ cô Vũ.”
Tiếng nói mặc dù rất nhỏ nhưng vẫn bị ba đứa nhỏ nghe được.

Bọn họ từ ghế sô pha ngoài phòng khách bước chân nhỏ đến cửa phòng bếp.

Thấy bên trong phòng là một nam một nữ đang nghiêm túc làm bánh ngọt, hình ảnh ấm áp lãng mạn, làm cho bọn họ ăn đủ thức ăn cho chó.

“Thật tốt, biết tán gái rồi.”

“Tổng giám đốc Mục đã không phải là tổng giám đốc Mục trước kia tiêu dùng chín nghìn chín trăm chín mươi chín bữa ăn quý tộc rồi.”
Hốc mắt Há Cảo đầy lệ nóng: “Vụ hôn nhân này em đồng ý.”
“Các anh nói xem, bố sẽ còn cầu hôn bù không? Cũng không thể cứ như vậy mà không giải quyết gì chứ!” Giọng nói non nớt của Màn Thầu vang lên: “Người đẹp muốn lập gia đình thì người kia nhất định phải cầu hôn, có đám hỏi, tiệc cưới, tuần trăng mật đầy đủ, bằng không em không nỡ để mẹ tùy tùy tiện tiện lập gia đình.”
Há Cảo và Bánh Bao tán thành gật đầu một cái: “Anh cũng cảm thấy phải sắp xếp thật rõ ràng, tuyệt đối không thể để cho Mục Lâm Kiên ngốc nghếch kia ôm người đẹp về nhà.”
“Nhưng anh nghe người lớn nói, thường phụ nữ đã sinh con không có quyền lên tiếng rồi, nhất là phụ nữ còn chưa kết hôn đã vào ở trong nhà đàn ông, là hàng cho không rồi.

Có phải là thật hay không?” Bánh Bao lo lắng nhíu mi.

“Bố dám! Chúng ta tuyệt đối xẻ thịt bố!”
Bánh Bao và Há Cảo nổi giận đùng đùng trừng mắt về phía sau tìm Lục Tâm.

Anh ta thật vất vả đưa chó về lồng, mới có thể an tĩnh một lát, lại bị ba đứa nhỏ coi thành kẻ địch.

“Tôi cảm thấy tổng giám đốc Mục của chúng ta sẽ không thể không có lương tâm như vậy, các cháu yên tâm! Yêu cầu gì các cháu đề ra bọn chú cũng sẽ đáp ứng.” Ý muốn sống của Lục Tâm tràn đầy, chỉ sợ nói sai thì sẽ đắc tội với bọn nhóc.


“Chú nói xem, đàn ông chúng ta có phải đều nghĩ như vậy không?” Màn Thầu dường như vô cùng coi trọng chuyện này.

Quản gia ở bên cạnh nói vào: “Điều này quả thật sẽ có người nghĩ như vậy, dù sao đã gạo sống nấu thành cơm chín, đối phương đã và chắn chắn sẽ ở cùng mình cho nên cũng chẳng muốn tốn tâm tư.”
“Không phải!” Lục Tâm cắt đứt lời của quản gia: “Đó là đàn ông hẹp hòi mới có thể nghĩ như vậy.

Nếu là tôi, nhất định sẽ cho cô ấy hôn lễ tốt nhất, dù sao thì cả đời cũng chỉ có một lần, hơn nữa nào có dễ tìm được người mình yêu như vậy chữ.”
“Vậy cô Thẩm có tính không?” Há Cảo nhiều chuyện quay khuôn mặt nhỏ qua, nhìn kỹ nói.

“Cái quỷ gì? Tại sao lại kéo đến Thẩm Giai Kỳ rồi.”
Mặt Lục Tâm đầy mờ mịt, không hiểu từ lúc nào anh ta luôn cảm thấy Há Cảo nhìn chằm chằm mình không tha, hơn nữa còn động một tí lại nhắc tới Thẩm Giai Kỳ.

“Mục Lâm Kiên cưới người đẹp của bọn cháu rồi mà Thẩm Giai Kỳ không có ai cưới.” Há Cảo quái gở phao tin.

Lục Tâm cố làm như không nghe thấy mà quay mặt đi chỗ khác.

Kéo dài suốt ba giờ đồng hồ, tất cả bánh ngọt đều được bỏ vào trong hộp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận