Nghĩ tới đây, Vũ Vân Hân cảm thấy kỳ quái, tại sao khi cô xảy ra chuyện anh bắt ông Thẩm và Ninh Phượng trở lại, mà không phải là bắt Thẩm Giai Kỳ?
Thẩm Giai Kỳ mới là đối thủ một mất một còn của cô mới đúng.
Vũ Vân Hân cầm điện thoại di động trên mặt bàn lên, thấy một túi chứa đồ bằng giấy.
Mở ra nhìn một cái là một chiếc usb.
Theo bản năng cô nhìn về phía ngoài cửa hành lang, xung quanh đây ngoại trừ lãnh đạo cấp cao thì cũng chỉ còn người của phòng thư ký.
Trái phải trước sau của phòng làm việc này, cô cũng không quen thuộc.
Cho nên có thể để đồ ở chỗ này của cô, nhất định có chuyện muốn nói cho cô.
Vũ Vân Hân cắm thẻ usb vào, bên trong chỉ có một video.
Cô cầm chặt con chuột, dời đến chỗ video thì hơi do dự.
Bởi vì tựa đề video viết: Kì nghỉ ba ngày của tôi và Mục Lâm Kiên.
Hai chữ ba ngày làm cho Vũ Vân Hân thấy gai mắt.
Vừa rồi chính Mục Lâm Kiên nói với cô sẽ đi công tác ba ngày.
Cô khẩn trương hít một hơi, ấn mở ra.
Video mở ra một trang bìa, một hàng chữ xuất hiện ở trước mắt: “Buổi tối bốn năm trước…”
Thời gian quen thuộc, phơi bày là một hoàn cảnh quen thuộc.
Trong hành lang khách sạn không có một bóng người, cho đến khi thang máy đinh đông một tiếng vang lên, một người phụ nữ mặc váy ngắn kiểu phương Tây từ thang máy đi ra.
Tóc dài phiêu dật vừa vặn đến eo, đầu đội mũ nồi, tương đối có mùi vị của người kiểu Pháp.
Cử chỉ của cô ta đoan trang ưu nhã, giẫm trên giày cao gót đi từng bước một tới trước một gian phòng Tổng thống.
Cửa phòng quen thuộc làm cho Vũ Vân Hân trợn to cặp mắt.
Đầu giống như bị đánh vậy, căn phòng trước mắt này chính là căn phòng mà lần đầu tiên cô và Mục Lâm Kiên gặp nhau, mà người phụ nữ đứng ở trước mắt là Thẩm Giai Kỳ.
Cô nhìn thời gian trong video, là hơn bốn giờ xế chiều hôm đó.
Nói cách khác, Thẩm Giai Kỳ đã đến căn phòng Tổng thống này trước bọn họ, hay có thể nói thời gian này Thẩm Giai Kỳ và Mục Lâm Kiên đã ở bên nhau!
Cả người Vũ Vân Hân cảm giác có cảm giác buồn nôn, hai tay ôm cơ thể chà xát hai cánh tay.
Trước kia Thẩm Giai Kỳ và Mục Lâm Kiên đã ở bên nhau sao?
Theo thời gian tí tách trôi, Mục Lâm Kiên xuất hiện trong ống kính.
Anh đi vào gian phòng kia, mặc dù Lục Tâm đi theo phía sau, nhưng Lục Tâm cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Lúc này, bên trong phòng cũng chỉ có Thẩm Giai Kỳ và Mục Lâm Kiên.
Trái tim của Vũ Vân Hân nhảy bùm bụp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh, dương như cô dồn toàn bộ tâm tư lên trên này, ngay cả Vũ Thư Anh đi tới trước mặt cô, cô cũng không phát hiện ra.
“Chị, chị không sao chứ!”
Vũ Vân Hân phản xạ có điều kiện mà tắt video: “Không.”.