Cô cố tình làm như không sao vậy, vén tóc bị tuột bên tai ra sau tai, đó là biểu hiện của việc chột dạ.
“Xem cái gì vậy, xem nhập tâm như thế sao.” Vũ Thư Anh tò mò hỏi.
“Không, tìm tôi có chuyện gì không?”.
Truyện Teen Hay
Vũ Vân Hân cố làm vẻ bình tĩnh, đúng lúc ngước mắt lên cô thấy khuỷu tay và trên cần cổ Vũ Thư Anh rất nhiều vết máu ứ đọng.
Vừa rồi ở phòng ăn tầng ba quá bận rộn, cô cũng không chú ý.
“Cô lại bị đánh?”
“Ha ha! Không sao!” Vũ Thư Anh cười một tiếng, kéo tay áo đang vén lên xuống, tay bưng kín chỗ máu ứ đọng ở cần cổ.
“Lần trước cô gọi điện thoại cho tôi, sau đó thế nào?”
Ánh mắt Vũ Thư Anh khẽ run, cô ta không nghĩ tới Vũ Vân Hân còn nhớ chuyện này: “Tôi… Không sao, chính là bị đánh một cái.”
“Những thứ này là lưu lại từ ngày đó sao?”
Vũ Vân Hân bắt lấy tay cô ta, phát hiện trong mu bàn tay có rất nhiều vết thương do tàn thuốc làm bỏng.
Cô ta rất cấm kỵ mà rút tay về: “Chị, chẳng qua là tôi tới nhìn chị một chút thôi, mời chị không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của tôi…”
“Cái này có phải Ninh Phượng làm không? Nếu là bạo lực gia đình thì cô có thể báo cảnh sát, cô biết không? Tại sao phải luôn bực bội không lên tiếng, chỉ cần một lần cô yên lặng, lần sau đó cô cũng sẽ yên lặng.”
“Tôi…”
Mấy vị đồng nghiệp vừa vặn từ hành lang đi ngang qua, lời của Vũ Thư Anh đến cổ họng rồi lại nuốt xuống lần nữa, lộ ra dáng vẻ sao cũng được: “Không sao, cũng không phải lần đầu tiên, dù sao mạng tôi chỉ như vậy, bây giờ tôi cũng không muốn đi so đo, cả đời này đối với tôi mà nói chị là người quan trọng nhất.”
Cô ta nở nụ cười nhạt vô lực.
Vũ Vân Hân không biết làm sao mà chỉ có thể thở dài.
“Chị không cần lo lắng, bây giờ mẹ tôi cũng không dám đối với chị như vậy rồi, ngày đó trở lại bà nói bà rất sợ chị.”
“Ừ.”
Vũ Vân Hân lãnh đạm đáp một tiếng, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy cái băng dán cá nhân: “Cô dùng trước đi, tránh vết thương bị nhiễm trùng.”
“Ừ! Cám ơn!”
Băng dán cá nhân có hình mèo lục lạc.
Đối với Vũ Thư Anh mà nói đây không phải điều gì xa lạ, cô ta thuần thục xé ra, dán vào mấy vết thương.
“Chờ một chút tôi đi mua cho chị đi! Dù sao buổi tối chị đi ra ngoài cũng cần.”
“Buổi tối? Trong nhà tôi có rất nhiều, không cần cô mua.”
“Nhà?” Vũ Thư Anh kinh ngạc: “Tối nay tổng giám đốc Mục đi công tác không đưa chị đi theo sao?”
“Đi công tác có cái gì vui mà đi.
Đó không phải là chuyện công sao?”
“Đi tham gia tiệc rượu quốc tế!” Vũ Thư Anh mở điện thoại di động lên gửi một tấm thư mời đến điện thoại di động của Vũ Vân Hân.
Đó là yến tiệc quốc tế mỗi năm một lần, người tới đều là người trên đỉnh kim tự tháp cấp thế giới, cái gọi là yến tiệc thì càng nhiều hơn chính là thương mại xã giao..