Cô ta cũng không biết tại sao sẽ có người ra giá cao mua hình của cô ta: “Trợ lý Lục, không phải anh cũng ở đây sao?”
“Cầm tiền rồi còn hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Một câu nói trong tin nhắn chặn cô ta lại.
Cô ta tự chuốc nhục nên không trả lời lại.
“Chụp một tấm hình chính diện của Mục Lâm Kiên.”
“Cái này không dễ chụp, dù sao bên người tổng giám đốc Mục có rất nhiều vệ sĩ, không phải là anh không biết.”
Đối phương không nhịn được: “Ba mươi lăm triệu, có muốn hay không.”
Tiền bạc cám dỗ sao lại không muốn, cô ta vui vẻ đồng ý.
Dù sao trong hội nghị lát nữa, Mục Lâm Kiên cũng ở nơi công khai, tùy tiện chụp mấy tấm cũng không có việc gì.
“Thật là mệt chết mà! Vẫn là chăm sóc trẻ con tốt hơn!” Lục Tâm một giây trước còn nhắn tin với Mễ Già, đột nhiên đi từ cửa vào, anh ta mệt mỏi ngáp một cái, dáng vẻ ngủ không tốt, không có tinh thân.
“Trợ lý Lục!” Mễ Già chủ động chào hỏi với anh ta.
“Em gái nhỏ đi sang một bên, anh buồn ngủ, trừ phi em ngủ chung với anh thì…” Lời nói không biết xấu hổ, lưu manh.
“Trợ lý Lục, anh thật là hài hước.” Mễ Già giả bộ quen biết khoác vai Lục Tâm.
Lục Tâm nhạy cảm nghiêng người sang một bên: “Đừng chạm vào tôi.”
Sắc mặt của anh ta thay đổi ngay lập tức, khuôn mặt lạnh tanh làm cho nụ cười của Mễ Già dần dần cứng đờ ra.
Cô ta đành phải thu tay về trong sự nhàm chán.
Lục Tâm đi ngang qua người cô ta và bước vào trong thang máy, ngay khi cửa thang máy đóng lại thì Mễ Già nhận được tin nhắn của anh ta: “Phòng số mấy vậy?”
“Không phải là phòng 8890 sao?” Cô ta trả lời tin nhắn trong sự nghi ngờ, nhưng sau đó lại không nhận được tin nhắn hồi âm mà thay vào đó cô ta nhận được hai mươi nghìn nhân dân tệ thanh toán.
Cô ta càng cảm thấy trợ lý Lục nói chuyện điện thoại rất khác trợ lý Lục vừa gặp.
Chỉ còn hơn một giờ nữa là buổi tiệc sẽ bắt đầu, Mục Lâm Kiên nhìn điện thoại di động của Vạn Khôi Đích ở trước mặt, không có bất kỳ thông báo gì.
Anh phiền muộn ấn chuyển khoản đến tận hai lần mà đều không được.
“Tinh tinh tinh.”
Ngay lập tức, điện thoại rung lên liên hồi như động cơ motor.
Vũ Vân Hân cầm chiếc thẻ đen đi ra cửa hàng bách hóa để mua sắm.
Tổng cộng hết mười lăm nghìn nhân dân tệ cho một bữa bít tết bốn người ăn.
“Búp Bê của chúng con có vui không ạ?”
Ba đứa nhỏ cắt miếng bít tết cho cô, một đứa phục vụ mì ống và đứa còn lại thì rót đồ uống.
Mấy đứa nhỏ còn nhỏ tuổi như vậy mà đã rất hiểu chuyện.
Hơn nữa, hành động lại cực kỳ nhanh nhẹn, căn bản là không cần phải lo lắng về sau cho mấy đứa nhỏ.
“Rất hạnh phúc.” Vũ Vân Hân trìu mến hôn mỗi đứa nhỏ một cái..