“Tôi là tổ trưởng tổ 5.
Không ai trong tổ giỏi hơn tôi.
Cảm ơn sự quan tâm của giám đốc kinh doanh.
Tôi, Vũ Vân Hân, sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong tháng này và sẽ không để vị trí này dễ dàng bị tước đi bởi bất cứ ai.”
Hồ sơ dự án mà Vũ Vân Hân cầm trên tay ngay lập tức trở thành con bài mặc cả của cô.
Chỉ cần một trong những hạng mục trong đó được thực hiện, thì cô phải là người đứng đầu trong tháng.
Bởi vì Mục Lâm Kiên đã viết một câu ở cuối tài liệu, “Hot nhất không phải là tốt nhất, tốt nhất là đợi để được phát hiện”
Để kiếm tiền nhanh chóng, nhiều người tìm kiếm một số dự án hot đã nổi tiếng, và những dự án cô chọn về cơ bản là không phổ biến.
Cô nghĩ rằng sẽ không ai hiểu, bởi vì khi Lục Tâm cau mày, cô biết rằng Lục Tâm đang chế bai sự lựa chọn của cô.
Mục Lâm Kiên không nghĩ vậy.
“Nếu cô không thể hoàn thành doanh số, thì hãy trả lại vị trí của cô cho Võ Minh Tính”
Vũ Vân Hân lịch sự mỉm cười, “Được.”
== Mẫu giáo ==
“Chiếc xe này rất quen” Ba đứa nhỏ ngồi ngay ngắn ở cửa.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy qua.
“Vũ Thư Anh!”
Ba đứa nhỏ nhìn nhau và nói một cách chắc chắn: “Là cô ta”
“Sao cô ta lại ở đây?” Há Cảo nghi ngờ hỏi.
“Anh cũng muốn biết” Bánh Bao đứng dậy nhìn phương hướng xe, con xe lại chạy tới.
Người phụ nữ đi vòng hai lần trước mặt họ.
Cậu bé tò mò đi thẳng lên vỉa hè và nhìn người phụ nữ chạy ngang qua vòng thứ ba.
Vũ Thư Anh vốn tưởng rằng hôm nay cô ta sẽ thị uy, nhưng cô ta lại quên đeo kính áp tròng, vì vậy nhìn từ xa, một đám đông trẻ con giống nhau, không thể nhận ra ba đứa nhỏ.
“Chiếc xe này không phải là xe xịn, những kiểu dáng còn mới.
Ngoài hình dáng ra, nó không có ý nghĩa gì.
Ước tính khoảng vài tỷ” Con mắt và đầu óc nhạy bén của Há Cảo đã phân tích hết cấu tạo bên trong của chiếc xe hơi.
“Tức là hàng rẻ tiền à?” Há Cảo chế nhạo.
Cậu ghét người khác giả vờ giàu sang.
Đặc biệt là kiểu như thế này, lái con xe mấy tỷ mà lại tưởng mình đáng giá nghìn tỷ
“Người đẹp!” Bánh Bao càng không biết xấu hổ, đối mặt với cửa sổ xe của Vũ Thư Anh, trực tiếp nói chuyện phiếm với cô ta.
Vũ Thư Anh nhận ra rằng ba đứa trẻ đang ở cạnh xe của cô ta.
“Đã lâu không gặp, dạo này khỏe không, gà được rồi à?” Bánh Bao không sợ chết.
Đối với Vũ Thư Anh, 30 tuổi, chủ đề hôn nhân là chủ đề khiến cô ta xấu hổ nhất, nhưng cũng là điều cô ta mong muốn nhất.
“Chúng mày đang học ở đây à?” Vũ Thư Anh liếc qua cổng trường đổ nát.
“Không phải ở đây” Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp lại.
Vũ Thư Anh sững sờ, “Chúng mày không đọc ở đây sao? Nhưng tại sao chúng mày lại ở trong ảnh của Xinh Xinh?”
Lời nói của cô ta đã tiết lộ mục đích của cô ta.
Đổi sang đứa trẻ khác có thể sẽ nói hết với cô ta một cách ngây thơ.
Nhưng cô ta đã gặp ba đứa nhỏ thông minh đến mức chính cô ta cũng sợ hãi.
Chúng bắt đầu chỉ đạo và hành động một cách hóm hỉnh, xinh xinh mà cô đề cập có phải là con gái của hiệu trưởng trường này không?”
“Chính xác.”
“Đó là bởi vì chúng tôi quá đẹp trai.
Thực tế, chúng tôi từng là người mẫu trang bìa của một tạp chí thời trang trước khi trở về Trung Quốc.
Nhiều đứa trẻ nhận ra chúng tôi.
Nếu cô không tin tôi, hãy nhìn nhóm bạn thân sau lưng chúng tô đi, đều là người hâm mộ của chúng tôi đấy”
Ba đứa nhỏ nói điệu một cách đúng đắn.
Đám trẻ đó đúng là fan của chúng, nhưng là những fan bị sự thông minh của ba bé chinh phục.
Vũ Thư Anh quay mặt lại nhìn, quả nhiên có một đám trẻ con ở cửa.
“Vậy chúng mày không cần đi học à?”
“Cần!”