Lục Tâm bấm mở hồ sơ, anh biết những dự án này và cũng từng nghe nói.
Bởi vì giám đốc kinh doanh trước đây đã báo cáo cho anh.
“Có vấn đề gì với những thứ này sao?” Vì việc kiểm soát rủi ro đã được thông qua, nên sẽ không còn ai theo đuổi nó nữa.
“Nhìn số liệu đi! Thực ra số liệu của họ không thay đổi, năm ngoái chúng ta đã ký hợp đồng! Số liệu cách đây 5 năm, giống hệt nhau, dám hỏi công ty nào có số liệu dữ liệu tăng trưởng lợi nhuận như năm ngoái?”
Cái nhìn sâu sắc khiến bờ môi của Lục Tâm nhếch lên, “Cứ quên đi! Về phần cô lúc đó không ở công ty, cô không hiểu nhiều chuyện lắm”.
Vũ Vân Hân, người vẫn còn đang phấn khích, đột nhiên bị lời nói của Lục Tâm làm cứng đờ người.
Cô chợt nhận ra, khi mình đã móc hết gan ruột ra cho người khác xem thì đối phương mới chỉ lòi ra đuôi cáo.
“Không còn việc gì nữa thì cô về trước đi! Lát nữa tôi còn phải chuẩn bị mở cuộc họp thay tổng giám đốc Mục.”
Đuổi khách à?
Đúng là người đàn ông cặn bã không đáng tin cậy.
Vũ Vân Hân thấy không còn việc gì nữa nên bước ra cửa với tập tài liệu.
“Vũ Vân Hân, tôi khuyên cô đừng lo chuyện bao đồng nữa.” Cô đột ngột dừng lại, quay đầu cười, lễ phép nói: “Cảm ơn anh Lục đã nhắc nhở.”
Cô là người lớn, và cô không thể mất bình tĩnh vào lúc này.
Bạn càng tỏ ra lợi hại, sớm muộn gì bạn cũng sẽ bị giết.
Cô không thể bị giết, không thể để bố của các con mình vào tù.
Mặc dù cô chưa bao giờ nghĩ về những gì phải làm cho Mục Lâm Kiên.
Cô luôn chuẩn bị tinh thần để đề phòng anh quay lại cướp con mình, nhưng giờ đây, ý thức sứ mệnh khiến cô phải trừ gian diệt ác, vì công ty của cô cũng là do có người hại nên mới sụp đổ.
Cô ghét nhất cảm giác đó!
Bước ra khỏi văn phòng, cô nhìn thấy Vũ Thư Anh.
Cô ta cao, mặc dù cô ta đang mặc trang phục công sở, nhưng vẫn cố ý để lộ ra vài điểm mà phụ đều hiểu.
Cô ta đặt một tay lên vai Lục Tâm, giống như kẻ phản bội trong cùng một ổ.
Vũ Vân Hân cảm thấy ghê tởm khi nhìn nó.
Sẽ phải làm gì để cho Mục Lâm Kiên biết rằng công ty của anh đang nuôi một kẻ phản bội?
Vũ Vân Hân nhìn bạn mới thêm trong zalo của mình.
Đã kết bạn với Mục Lâm Kiên lâu rồi, nhưng Vũ Vân Hân chưa bao giờ nói chuyện với anh.
Vì tò mò, cô chạm vào trang chủ của anh.
Một thanh màu trắng ở trên đó, không có gì cả!
Có phải vì người giàu không thích đăng status không?
Vũ Vân Hân thoát ra trong vẻ thất vọng.
“Reng reng…”
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Cô nhấp vào và thấy con ngoáy mũi Mục Lâm Kiên gửi.
Điều này dường như không xứng với địa vị cao quý của anh!
Rõ ràng anh là một người đàn ông lạnh lùng, làm sao anh có thể… Chẳng nhẽ điện thoại bị hack? Vũ Vân Hân trả lời bằng một tin nhắn, “Xin chào, anh có phải là Tổng giám đốc Mục không?” Thay vì gõ chữ, bên kia gửi lại một con quả bom.
Vũ Vân Hân không nói nên lời, thôi đi không so đo nữa.
Trở lại văn phòng, Võ Minh Tính đã đợi cô sẵn.
“Cô đã ký chưa?”
Anh ta đang vội.
Vì nếu có hoa hồng thì chắc chắn có 3 tỷ.
“Quên mất” Vũ Vân Hân giả vờ như không nhớ, “Quái lạ, tôi đã ném nó ở đâu rồi nhỉ?
Võ Minh Tính nhìn chằm chằm.
“Cô chơi tôi?”
Vũ Vân Hân cau mày, “Tại sao tôi phải chơi anh? Đó là dự án đầu tiên của chúng ta trong tuần này.” “Không sao đâu! Tôi lưu trên máy tính rồi, in ra là được.” Võ Minh Tính bật máy tính và in lại một bản.
Cô không thể trốn được rồi.
Võ Minh Tính nhất định phải ép cô ký tên mới được.
Thực ra, anh ta đã nghĩ cả ngày hôm nay
Vì không thể làm tổ trưởng nên anh ta sẽ chơi lớn hơn một chút, dù sao cũng có người làm bia đỡ đạn thay nên anh ta sẽ làm dùng chút thủ đoạn trong mỗi dự án của mình.