Vũ Vân Hân lau nước mắt và vội vã đi ra ngoài.
“Búp Bê, mẹ ra rồi à!” “Ai đến vậy?”
“Bạn trai cũ của mẹ”
Hóa ra là Võ Hào Kiệt!
Cô sửng sốt.
“Làm sao con biết anh ta là một kẻ cặn bã?” Cô chưa bao giờ nói với các con về lịch sử mối quan hệ của mình.
“Nhật ký nhỏ của mẹ, chúng con đã đọc hết khi biết chữ rồi”.
“..” Vũ Vân Hân cứng họng, thật sự là không thể đề phòng, thông minh quá cũng không tốt.
“Búp Bê, đồ cặn bã đến rồi đấy nhé!”
Ngay khi tiếng Há Cảo rơi xuống, cô liền nghe thấy tiếng chuông cửa.
Sao Võ Hào Kiệt biết ]cô sống ở đây? “Không được mở cửa, không được gây ồn ào!”
Đèn tắt, toàn bộ căn nhà tối đen như mực.
“Vũ Vân Hân, mở cửa!”
Võ Hào Kiệt không bấm chuông cửa, mà là gõ trực tiếp.
Mười giờ tối, loại nhà cổ kính này đối với mọi người có vẻ yên tĩnh.
Tiếng gõ cửa vô lý khiến người cô sống cùng tầng phải mở cửa, “Làm sao vậy? Để người ta ngủ không hả?” Thoạt nhìn giống một anh chàng đẹp trai.
Thái độ của bà dì lập tức thay đổi, “Không biết Vũ Vân Hân lấy đâu ra may mắn như thế này, mỗi ngày đều có một anh chàng khác nhau ghé thăm, nhưng anh này không đẹp bằng anh trước.”
Võ Hào Kiệt cau mày nghi hoặc, “Cô nói ngày nào cũng có người đàn ông khác đến đây sao?” “Đúng! Ngày nào cũng là một anh chàng đẹp trai!”
Nghe vậy, Võ Hào Kiệt tức điên lên.
Anh nghĩ người phụ nữ này tự mình sinh con thật không dễ dàng gì, nhà họ Vân chẳng liên quan gì đến cô, không công việc, không tiền bạc, loại phụ nữ có hoàn cảnh tồi tệ như vậy không thể có người cầu hôn được.
Ai biết một cái mỗi người! Lại còn phong cách khác nhau!
“Cô nghĩ anh nào đẹp trai nhất?” Võ Hào Kiệt không tin, sao có thể có người đẹp trai hơn đệ nhất của gái là anh ta được? Anh ta nguyền rủa Vũ Vân Hân, cô sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông nào đẹp trai hơn anh ta trong đời!
“Tôi có ảnh nè! Ngày hôm qua còn hôn nhau dưới lầu” Bà có kích động lật điện thoại ra, “Nhìn xem, không đẹp trai sao?”
Võ Hào Kiệt nghiêng mặt nhìn tấm ảnh trước mặt, “Cô à, cô có chắc là người không?”
Máy ảnh nhấp nháy, không có hiệu ứng, chỉ nhìn thấy một màn tối.
“Xin lỗi nhé! Quá kích động ấy mà.
Người cô xấu hổ đỏ mặt.
Võ Hào Kiệt nheo mắt không nói nên lời, không biết là thật hay giả nữa!
“Anh đẹp trai, cậu để lại thông tin liên lạc cho tôi, khi nào cô ấy ra ngoài, tôi gọi điện cho cậu nhé, thấy sao?”
“Được.”
Bà cô nhìn số điện thoại của anh chàng đẹp trai mà lòng sướng rơn, thấy chồng đúng là kẻ thừa thãi.
Ba đứa nhỏ bí mật nấp sau cánh cửa nhìn ra cửa.
“Tên cặn bã đã gặp phải đối thủ rồi!” Bánh Bao nói nhỏ: “Bà cô hơi khốn nạn tí”
“Đây gọi là nồi nào úp vung nấy”
Vũ Vân Hân khó hiểu, “Chuyện gì vậy? Có vẻ như các con nhỉ biết rất nhiều”
Ba đứa trẻ nói một cách tự tin: “Đó là điều bắt buộc rồi! Bà cô mới ly hôn chồng, và bây giờ bà cô đang tìm người tiếp theo.”
“..” Chuyện này mà cũng hóng hớt được.
“Không nghĩ mấy chuyện này nữa, Búp Bê, mẹ ở công ty liệu có bị gây khó dễ không!” Màn Thầu lo lắng hỏi.
“Không!” Cô giả vờ mạnh mẽ.
Vì cô đã đụng tới miếng cơm của người khác nên công việc này có thể mất đi bất cứ lúc nào.
“Mục Lâm Kiên !!!”
Bánh Bao nhìn thấy một tin nhắn hiện lên trên điện thoại của Vũ Vân Hân.
Đó là một phần mềm chat nào đó.
“Đây không phải là Mục Lâm Kiên, mẹ đã gửi một tin nhắn sáng nay, mẹ cảm giác không phải”
“Vậy thì gặp ma rồi à? Linh hồn trở lại rồi vào hệ thống để từ biệt mẹ sao?” Bánh Bao đau đầu.
“Không, đây thực sự là IP của Mục Lâm Kiên” Màn Thầu dùng máy tính để phân tích dữ liệu, và chỉ số phù hợp cao tới 99%.