Vũ Vân Hân không có lựa chọn nào khác ngoài việc lên lầu trước.
Phòng họp trên tầng cao nhất là phòng họp đa phương tiện cao cấp và đầy đủ nhất trong toàn bộ công ty.
So với tất cả các phòng hội nghị ở tầng dưới, nó lớn hơn, thiết kế cao cấp đều là kỹ thuật số.
Vũ Vân Hân bước ra khỏi thang máy và nhìn thấy một thư ký đang đứng ở cửa chào đón cô.
“Xin chào, tổ trưởng Vũ! Xin mời đi lối này!”
Phương pháp đối đãi này hoàn toàn khác với phương pháp đối đãi trước đây.
Cô đã bị đuổi đi vì cô không hẹn lần trước! Vũ Vân Hân đi theo thư ký và đi về phía cuối hành lang.
Cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn sáng sủa, nhìn thấy toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Mục Lẫm đang ngồi bên trong, không khí cuộc họp nghiêm túc khiến người ta có cảm giác áp chế mạnh mẽ.
Người ngồi ở trung tâm cuộc họp là Mục Lâm Kiên.
“Tổng giám đốc Mục, Tổ trưởng Vũ đến rồi” Sự xuất hiện của Vũ Vân Hân khiến tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên.
“Tổ 5 sao lại ở đây?” “Một tổ trưởng tép riu thì họp hành gì?”
Loại cuộc họp cấp cao này thường chỉ có những người trên cấp quản lý bộ phận tham gia, và tổ 5 chưa bao giờ được tham dự.
Bất kể cuộc họp nào do công ty tổ chức, về cơ bản đều không được tham gia họp, huống chi là cuộc họp này – cuộc họp cấp cao.
“Giám đốc Minh, xem ra người phụ nữ này không nể mặt anh.” “Chứ còn gì nữa, đuổi Võ Minh Tính đi, giỏi lắm rồi đấy?”
Bỗng một chiếc cốc bay đập vào mặt người đang nói.
Chiếc cốc vỡ xuống đất, cà phê nóng hổi khiến giám đốc phòng kiểm soát rủi ro đau đớn.
Mọi người sợ hãi nhìn Mục Lâm Kiên, bởi vì anh lại một lần nữa cầm chiếc cốc trước mặt Lục Tâm lên.
Mọi người im lặng.
Giám đốc kiểm soát rủi ro chỉ có thể nuốt nước bọt vào trong, dù đau đến mấy cũng phải cố chịu đựng.
“Ngồi đó lâu quá rồi, có thể đổi người được rồi đấy.” Giọng nói lạnh lùng mạnh mẽ vang lên.
Tất cả những người điều hành có mặt ở đó đều sợ đến mức không dám hé răng, mà chỉ im lặng cúi đầu.
“Vào đi” Mục Lâm Kiên nói một cách ngạo nghễ và lạnh lùng, anh nhìn chằm chằm vào Vũ Vân Hân, người đang đứng trước cửa với ánh mắt nghiêm nghị.
Cô là người thứ hai trong toàn bộ phòng họp có quyền tham dự cuộc họp.
Vũ Thư Anh, người đang ngồi bên cạnh Lục Tâm, cảm thấy rõ ràng rằng vị trí của mình đang bị lung lay.
Cô ta căm hận nhìn Vũ Vân Hân.
“Ngồi đây!” Mục Lâm Kiên dửng dưng liếc nhìn Vũ Thư Anh.
Mọi người đều sững sờ.
Một tổ trưởng nhỏ bé đang ngồi vào vị trí của Vũ Thư Anh?
Dù nói gì thì Vũ Thư Anh cũng là trưởng phòng và giám đốc hành chính, chức vị lớn hơn Vũ Vân Hân nhiều.
Cô ta sửng sốt trong chốc lát, cố nặn ra một nụ cười lịch sự, “Vũ Vân Hân ngồi bên cạnh tôi sao?” “Vị trí của cô.” Mệnh lệnh mạnh mẽ chắc nịch.
Vũ Vân Hân giật nảy mình.
“Nhưng tôi cũng muốn tham gia cuộc họp!” Vũ Thư Anh bực bội nhếch miệng, nước mắt lưng tròng.
“Nhường chỗ hay là ra ngoài?” Giọng điệu hung hăng của Mục Lâm Kiên khiến Vũ Thư Anh không thể kháng cự.
Cô ta không thể làm trái lời anh, vì vậy cô ta phải đứng dậy.
Đây là lần xấu hổ và nhục nhã nhất kể từ khi cô ta gia nhập công ty.
Cô ta tức giận nhìn chằm chằm Vũ Vân Hân, nhìn cô ngồi vững vàng ngồi tại chỗ.
“Cuộc họp bắt đầu” Giọng nói lạnh lùng từ tính của Mục Lâm Kiên vang lên, mọi người lập tức bước vào trạng thái họp.
“Tổng giám đốc Mục, tôi ngồi ở chỗ nào?” Mục Lâm Kiên lạnh lùng giương đôi mắt lạnh lùng, “Ra ngoài!” Đây là ngang nhiên khiêu khích chức vị của cô ta sao? Giao vị trí của cô ta cho Vũ Vân Hân, và sau đó đuổi cô ta đi ra ngoài?
“Tổng giám đốc Mục, anh không thể làm vậy được.
Dù sao tôi cũng đã làm việc ở công ty này mấy năm, không quản khó khăn chăm chỉ, cũng chưa từng làm tổn hại đến lợi ích của công ty..” Cô ta lẩm bẩm.
Mục Lâm Kiên trở nên mất kiên nhẫn, “Cút!”
Đây là sự kiên nhẫn cuối cùng của anh.
Nếu Vũ Thư Anh tiếp tục nói, có lẽ cô ta sẽ mất việc cũng nên.
Cô ta bực bội, đành phải đi ra ngoài.
Vô số cuộc họp đã được tổ chức, đây lần đầu tiên cô ta bị đuổi đi.
Cuộc họp tiếp tục mà không có cô ta.
Trong phòng không ai dám kháng nghị, chỉ lo công việc trong tay mình.
“Tổ 5 báo cáo!”