Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về


Khuôn mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên u ám một cách đáng sợ.
“Cô Vân, cô đang ở đâu?”
“Tôi đang đi ăn với một người bạn bên ngoài công ty.

Chiếc xe quảng cáo vừa rồi chạy ngang qua ồn ào quá.

Tôi xin lỗi!”
Nghe những lời này, Lục Tầm nhìn Mục Lâm Kiên trong vô thức, nghĩ rằng người phụ nữ này thực sự táo bạo khi thách thức giới hạn của Mục Lâm Kiên.
“Cô ăn nhà hàng nào?”
“Trong quán cà phê tôi gặp anh lúc trước ấy”
Quán cà phê đó sẽ có vài món xào lúc đến giờ cơm.
“Còn chuyện gì nữa không? Bạn của tôi đến rồi, tôi cúp trước đây!”
Điện thoại vọng lại tiếng tút tút cúp máy.
Thực đơn mà Mục Lâm Kiên đang cầm bị ném thẳng vào thùng rác.
Tinh thần tức giận đè nén bầu không khí của toàn bộ văn phòng.
Lục Tâm cố gắng an ủi: “Chắc cô Vân không biết tổng giám đốc Mục rủ cô ấy đi ăn”
“Nếu là bạn trai cũ, đánh tôi một trận, tôi sẽ bồi thường gấp mười lần tiền thuốc men!” Anh tức giận rồi, không có lý do gì để nói nữa.
Lục Tâm sợ hãi, sống lưng âm thầm lạnh buốt, lập tức sai vệ sĩ kiểm tra.
Thời gian chờ đợi trôi qua tích tắc.
Không ăn sáng, ăn trưa Mục Lâm Kiên cũng không thèm.
“Tổng giám đốc Mục, sao anh không ăn trước đi! Bằng không sẽ không tốt cho sức khỏe đầu”
Anh ngạo nghễ ngước mắt lên, đôi mắt đỏ rực rỉ máu.
Mong muốn chiến thắng của Mục Lâm Kiên vốn đã mạnh, huống chi là người phụ nữ anh yêu.
Chỉ cần một người đàn ông chạm vào người phụ nữ này, anh hận không thể bắt Vũ Vân Hân trở lại và khử trùng cô một cách nghiêm túc.
“Reng reng…”
Một thông báo vang lên từ văn phòng chết lặng.
Đợi nửa tiếng sau, vệ sĩ gửi lại một tin nhắn.
Lục Tâm thở phào nhẹ nhõm, “Tổng giám đốc Mục, cô Vân đang ăn cơm với một bà cô, anh đừng lo lắng!”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, điện thoại của Mục Lâm Kiên đột nhiên vang lên, đó là điện thoại của Vũ Vân Hân!
Giống như một sự bất ngờ, tất cả những đám mây u ám của Mục Lâm Kiên đều biến mất.
Anh lạnh lùng trả lời điện thoại.
“Anh ăn chưa? Có cần mua ít đồ ăn cho anh không?”
Cô chủ động mua đồ ăn cho anh! Và cũng quan tâm đến anh!
Mục Lâm Kiên trông có vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng thì nở hoa tưng bừng.
“Sao cũng được!” Anh ngạo mạn lạnh lùng nói.
Vũ Vân Hân im lặng cau mày.
Điều này không làm khó cô sao?
Nếu không vì chuyện anh đã giúp cô mấy lần, cô sẽ không thèm hỏi nữa.
“Bạn của cháu đã nghĩ xong muốn ăn gì chưa?” Người cô ngồi đối diện Vũ Vân Hân nhiệt tình hỏi.
“Cô cứ gọi món trước đi, để cháu suy nghĩ thêm ạ”
“Bạn?” Bệnh bắt thóp từng chữ một của Mục Lâm Kiên lại tái phát.
Vũ Vân Hân giả vờ như không nghe thấy một cách ngượng ngùng, “Hay là tôi gọi cho anh combo nhé, được không?”
“Ừm”
Anh thản nhiên trả lời rồi cúp điện thoại.
Như mọi khi, sự lạnh lùng cao ngạo không có gì lạ đối với Vũ Vân Hân.
“Vũ Vân Hân, cô thật sự không ngờ cháu lại giỏi như vậy, có thể nhận chức trưởng phòng ngay khi trở về Trung Quốc, sau này con cô trông cậy cả vào cháu đấy.”
Nói chuyện hồi lâu, hóa ra người cô này muốn lợi dụng quan hệ để con trai mình vào làm việc trong tập đoàn Mục Lẫm.
“Cháu thích ăn g thì cứ gọi đi! Hôm nay cô đãi cháu, nhưng con trai cô trăm sự nhờ cháu cho buổi phỏng vấn thăng chức vào tháng 12 nhé.”
“Không đâu ạ, con trai của cô chắc hẳn là rất có năng lực, cho nên không cần làm phiền cháu đâu” Cô không thích đi cửa sau, Vũ Vân Hân tin rằng chỉ cần có năng lực thực sự thì mới có thể đi lâu hơn.
“Haiz! Chị Diệp còn sống thì tốt rồi.

Cháu không biết hồi đó chị Diệp nhớ cháu đến nhường nào đâu.

Lúc nào cũng muốn cháu trở về.

Ngày nào bà ấy cũng dậy mở mắt ra xem ảnh của cháu.”
Nhắc tới chuyện này, Vũ Vân Hân muốn biết thêm, “Tại sao mẹ cháu lại nhập viện?”
“Cô nghe bác sĩ nói bị nhồi máu não do huyết áp tăng vọt.

Mẹ cháu có bị tiểu đường không?”
“Có ạ! Mẹ cháu bị bệnh tiểu đường, nhưng mẹ cháu ăn uống điều độ, uống thuốc đúng giờ mỗi ngày, và thường xuyên đến bệnh viện kiểm tra”
“E là chỉ có hai lý do thôi.”
“Lý do gì ạ?”
Người cô mỉm cười, “Cháu sẽ giúp con trai cô vào công ty phải không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui