Đột nhiên, cục giấy ở trong túi của Mục Lâm Kiên rơi xuống.
Anh nhớ tới chuyện của Há Cảo, cong người, cơn đau ở vùng bụng khiến anh không thể đứng thẳng.
“Đã nói hôm nay anh đừng xuống giường, nghỉ ngơi cho khoẻ đi mà, nói quài không nghe” Đúng lúc Lý Huy đi ngang qua kiểm tra phòng thì nhìn thấy anh, lo lắng bước vào.
Lý Huy giơ tay, cầm cục giấy ở trên sàn nhà nhân tiện ném vào thùng rác.
Mọi người đều biết, Mục Lâm Kiên có bệnh sạch sẽ, chắc chắn là bởi vì cục giấy ở trên sàn nhà, cho nên anh mới cảm thấy hết sức khó chịu.
“Nhặt lại cho tôi.” Mục Lâm Kiên sa sầm nổi giận.
“Gì cơ?”
Lý Huy nghi hoặc.
Anh chỉ vào thùng rác: “Nhặt cục giấy lại cho tôi”
Lý Huy ngây ngẩn: “Cái thứ vừa nãy ấy hả?”
“Ừ! Không nhặt thì cậu hãy chờ chết đi.”
Lý Huy lộ ra biểu cảm vô tội: “Tổng giám đốc Mục, chẳng phải anh muốn xả rác sao?” “Cậu mới là rác.”
Lý Huy hối hận muốn chết, có lòng tốt lại thành làm ra chuyện xấu.
Huống chi anh ta cũng có bệnh sạch sẽ, còn nghiêm trọng hơn so với Mục Lâm Kiên.
Anh ta nhìn cái thùng rác kia một cách chống cự.
“Tôi có thể không nhặt được không?” Ngay cả tâm tư muốn khóc Lý Huy cũng có, sớm biết vậy thì đừng đi vào là được rồi.
“Không được.”
Mục Lâm Kiên nhất định muốn cục giấy đó.
“Cái thứ đéo gì mà anh cố chấp đòi như vậy chứ.” Lý Huy lấy bao tay từ trong túi ra, bất đắc dĩ đi tới chỗ thùng rác.
“Lâm Kiên, người ta nhớ anh quá chừng!”
Đột nhiên, trên giường bệnh truyền đến một giọng nữ mềm mại.
Hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía giường bệnh.
Chỉ thấy một cái chân nhỏ trắng mịn đưa ra ngoài chăn một cách thoải mái, hơi lệch, đắc ý lắc lắc hai cái.
Bàn tay như ngọc vô cùng nhỏ nhắn đè lên một bên gối.
Vũ Vân Hân nhắm mắt ngủ mơ màng, cái đầu chìm vào trong gói: “Lâm Kiên, người ta nhớ cơ bụng lớn!”
Nói xong, còn dùng đầu cọ một cái vào gối.
Lý Huy kinh ngạc sững sờ nhìn về phía Mục Lâm Kiên: “Tổng giám đốc Mục, không phải tôi nói anh chứ, với vết thương của anh, nếu như vận động kịch liệt một lần nữa, ngay cả eo cũng sẽ bị tàn phế.”
“Nhặt cho tôi!”
Gương mặt lạnh lùng của Mục Lâm Kiên hơi dịu lại.
Anh đi đến trước giường bệnh, cầm cái chân và cái tay lộ ra bên ngoài của Vũ Vân Hân và dùng chăn đắp lại.
“Lâm Kiên mập, không đẹp trai” Vũ Vân Hân ghét bỏ trực tiếp ném gối xuống sàn nhà, lật người tiếp tục ngủ.
Mục Lâm Kiên để ý bụng của mình một chút, rõ ràng là vẫn rất bền chắc, mập chỗ nào.
“Tổng giám đốc Mục, cục giấy của anh.”
Lục lọi cả cái thùng rác cuối cùng cũng tìm được tất cả cục giấy.
Mục Lâm Kiên nhận lấy.
Lý Huy nhiều chuyện nói: “Tổng giám đốc Mục, đừng đụng vào phụ nữ nữa!”.
“Cút!”
Anh dùng một tay vặn cổ áo của Lý Huy, trực tiếp kéo anh ta ném ra ngoài cửa: “Không phải chuyện của cậu.”.
Nói xong, tiện tay đóng luôn cửa.
“Tổng giám đốc Mục, dù sao cũng phải nghe lời khuyên, thật đó! Phải báo cáo với ông chủ Mục mới được, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tổng giám đốc Mục sẽ chỉ còn lại nửa cái mạng” Sau khi cân nhắc toàn cục, Lý Huy báo cáo toàn bộ sự kiện này với ông chủ Mục.
Trong phòng bệnh, Mục Lâm Kiên nhìn tờ giấy trong tay.
Chữ bên trên không nhiều, chỉ có chừng hai mươi chữ đơn giản: “Chú kết bạn với cháu nhé, có chuyện quan trọng, tài khoản: 135..”
Ngược lại Mục Lâm Kiên tò mò, một đứa trẻ ba tuổi thì có thể có chuyện quan trọng gì.
Anh dựa vào tài khoản thêm Há Cảo vào.
“Moaz moaz!”
Vừa mới thêm bạn, Há Cảo lập tức gửi tới một icon hôn hôn.
Đôi môi đỏ hồng nhiệt tình, khiến gương mặt lạnh lùng của Mục Kiền Lâm kéo căng.
Một người chưa từng tương tác với trẻ con, đột nhiên được đứa trẻ nhiệt tình niềm nở, anh không kịp thích ứng.
“Tổng giám đốc Mục, thật vui vì chú đã thêm số Zalo của cháu! Để có thể hợp tác tốt hơn, chúng cháu sẽ phục vụ chú một cách tận tâm nhất, giúp chú xây dựng cây cầu tình yêu với Vũ Vân Hân”.