Ở bệnh viện Vũ Vân Hân nhìn đám bác sĩ trước mặt, từ sáng đến giờ, cứ cách một tiếng là đến một lần.
Không hỏi han ân cần thì cũng ôm đùi a dua nịnh nọt.
Cô ngồi im như không khí bị người ta coi khinh.
Nhưng nghĩ đến sáu tỷ một ngày, cô ngồi rất hờ hững.
Đến giờ cô cũng chẳng thể giải thích được ý nghĩa của việc Mục Lâm Kiên ở lại bên cạnh cô, có người giúp việc đặc biệt đưa cơm, có y tá chuyện nghiệp chăm sóc.
Không có điện thoại trong tay muốn gọi điện thoại cũng khó, không biết mấy đứa nhỏ thế nào.
Bây giờ không liên lạc, chắc chăn rất lo lắng cho cô “Ơ…Cảm phiền” Vũ Vân Hân ngắt lời vị bác Sĩ béo lùn.
Mục Lâm Kiên nhàn nhạt giương mắt nhìn cô.
“Có thể cho tôi mượn điện thoại không?”
Mục Lâm Kiên liếc mắt một cái, anh ta im lặng rút lại điện thoại Mục Lâm Kiên lấy điện thoại ra đưa cho Vũ Vân Hân.
“Cảm ơn”
Cô cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Ai nấy đều ngây người, ai cũng biết rằng điện thoại của Mục Lâm Kiên không thể đụng vào!
Lần trước có một cô gái xinh đẹp vô tình đụng vào điện thoại của Mục Lâm Kiên, lập tức bị đá ra nước ngoài, cắt đứt mọi quan hệ hợp tác với tập đoàn Mục Lâm.
Chuyện này đã trở thành điều kiêng ky trong tầng lớp thượng lưu.
Mà người phụ nữ này không những dùng điện thoại của Mục Lâm Kiên, mà còn ra hành lang đi đi lại lại gọi điện thoại lớn tiếng.
“Hả! Một mình Màn Thầu đến bệnh viện tìm tôi ư? Những người khác thì sao? Nó đi lúc nào? Sao không ai báo tôi tiếng nào vậy? Ba đứa trẻ sao có thể thiếu một đứa! Cậu không phải người à?” Vũ Vân Hân mắng người như súng liên thanh, càng nói càng bực mình.
Lục Tâm đầy oan ức nhìn hai đứa trẻ đang chơi rất vui vẻ: “Hai đứa không lo lắng cho anh em của mình à? Bây giờ Màn Thầu chưa đến bệnh viện.”
Bánh Bao và Há Cảo vội bỏ pizza trong tay xuống: “Chú nói gì ạ! Màn Thầu của bọn cháu đi lạc rồi sao?
“Chắc thế”
Lục Tâm hối hận gần chết, chuyện này để Mục Lâm Kiên biết thì chắc chắn anh mất nửa cái mạng “Khoan đã, để cháu gọi điện thoại, em ba nhà chúng cháu không ngu đến nỗi đi bệnh viện cũng lạc.”
Bánh Bao và Há Cảo muốn gọi điện thoại cho Màn Thầu.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy”
Nghe câu này, Há Cảo trợn tròn hai mắt: “Toang rồi, có khi nào Màn Thầu nhà chúng ta bị người ta bắt đi hấp màn thầu rồi không?”
“Bớt nói nhảm đi!” Bánh Bao vội đứng dậy, mặc áo khoác vào: “Đừng chơi nữa, phải ra ngoài tìm Màn Thầu thôi.”
Ba đứa bé sinh ba, tâm liền tâm!
Bánh Bao bắt đầu cảm thấy bất an, Há Cảo cũng bắt đầu khó chịu không vui: “Không phải đã xảy ra chuyện gì thật chứ?”
Thấy mấy đứa trẻ sốt ruột, Lục Tâm cũng luống cuống: “Chú đưa mấy đứa đi tìm”
Bánh Bao chế nhạo: “Thành phố lớn như: vậy có thể đi đâu tìm đây?”
Bây giờ không thể lộn xộn như rằn mất đầu, vì càng như thế, tỷ lệ tìm được càng ít đi!
Cậu bé lập tức xuống chạy xuống lầu đến phòng giám sát của bảo vệ, kiểm tra hệ thống giám sát.
Đám người đen thui, thế lực hào hùng..
Há Cảo và Bánh Bao nghĩ đến đầu tiên là Mục Lâm Kiên, bọn họ phân nộ quay người: “Ail”
Quyết đoán mạnh mẽ giống Mục Lâm Kiên, khí thế của Lục Tâm không biết sao bị đè ép, kính cẩn trả lời: “Ông Mục”
“Không cần đoán nữa, ông ấy mang Màn ‘Thầu của chúng ta đi rồi” Bánh Bao lấy điện thoại ra: “Gọi Ông Mục!”
“Hả?” Lục Tâm hơi do dự, nhóc con này muốn gọi thẳng cho ông Mục?
Không ổn lắm thì phải?
Ông Mục là người có máu mặt, sẽ để ý không đây?
“Đừng nói, cháu muốn gọi Mục Lâm Kiên!”
Nói xong Há Cảo nổi giận gọi thẳng Mục Lâm Kiên.
Tim Lục Tâm muốn vỡ luôn.
Sao mấy đứa trẻ này làm việc gấp rút dữ vậy.
Không chừa chỗ cho anh khuyên nhủ vài câu.
“A lô”
Giọng nói trâm thấp từ tính của Mục Lâm Kiên lạnh lùng vang lên.
“Cháu muốn gọi ba chú! Nhanh chút!” Há Cảo lo lắng đến nỗi họ cũng lượt bớt.