Mục Lâm Kiên khóe miệng nhếch lên, ôm lấy Vũ Vân Hân xoay người một cái, mạnh mẽ giữ chặt “Cậu Mục! Cậu Mục của tôi!
“Câu đang làm gì vậy?” Lý Huy đúng lúc xuất hiện, ở bên cửa sổ vén màn lên thì nhìn thấy cảnh này.
Anh thực sự là khổ tâm lao lực.
Cửa khóa, anh phải đi mở cửa sổ, kết quả cửa sổ cũng đóng, chỉ có thể dùng hỏi y tá mượn một cái móc để mở, vừa vén màn cửa lên, đúng là không như anh dự liệu.
“Cậu Mục, cậu không kiềm chế đi, tuần này tooi không thể cho cậu xuất viện được!!”
Lý Huy không sợ chết đứng ở ngoài cửa sổ kì kèo vòng vo.
“Ha ha ha!” Vũ Vân Hân cười khúc khích, Mục Lâm Kiên cả mặt đều đen lại: “Ngoan!
Anh Kiên ngoan chút đi, anh như vậy là không được!”
Cô cố ý cất giọng nũng nịu êm tai, nhưng thực ra là giọng như đòi nợ.
“Cậu Mục, eo cậu nếu như không được, về phụ nữ ghét bỏ!”
Mục Lâm Kiên liếc mắt tức giận: “Muốn chết?”
Anh ghét nhất chính là bị người nào đó nói không được!
sau sị št thương không dễ lành, người ta thích mỗi ngày đều có thể thấy anh ở công ty”’ Vũ Vân Hân nũng nịu ghé vào trong ngực anh, tiến sát gần gương mặt anh: “Nhanh khỏe để xuất viện có được không?”
Mục Lâm Kiên lỗ tai căn bản như không nghe thấy: “Ừ”
Thả Vũ Vân Hân ra, cô cuối cùng được cứu vớt, chạy nhanh ra mở của cho Lý Huy.
Ông cụ Mục đã hạ lệnh, nếu miệng vết thương của cậu Mục không thể khép lại, truy trách nhiệm xuống dưới anh ta phải gánh vác hết.
Lý Huy lập tức đến kiểm tra cho Mục Lâm Kiên: “May là miệng vết thương không bị rách rat”
Sợ bóng sợ gió một hồi.
‘Vũ Vân Hân cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Thiếu chút nữa là cô bị dâng đến miệng cọp rồi “Cô đi theo tôi ra ngoài một chút” Lý Huy để cho một y tá giúp thay băng, còn mình mời ‘Vũ Vân Hân ra ngoài Đây là phòng bệnh VIP; hành lang rất dài.
“Cô Vân, tôi nghĩ cô cũng biết tình huống hiện tại của cậu Mục.
Nếu cô muốn tốt cho cậu Mục, hi vọng cô trong khoảng thời gian cậu ấy nằm viện thì tránh xa cậu ấy, tôi không muốn lại phát sinh điều gì đó ngoài ý muốn.
Khoảng thời gian về nước này của cậu ấy, miệng vết thương lần thứ hai tái phát, đều là vì cô Vân mà ra, mong cô nghĩ cho thân thể của cậu ấy”
Ý tại ngôn ngoại là bảo cô phải rời khỏi Mục Lâm Kiên?
Tuyệt đối không được!
Đánh chết Vũ Vân Hân cũng sẽ không rời đi Từ sau khi cô quyết định là người phụ nữ của Mục Lâm Kiên, cô đã quyết tâm không đếm xia đến điều gì rồi.
Cô phải được cả danh lẫn lợi!
Phải đạt được nhanh nhất những điều này, sau đó rất nhanh chóng tiến vào giới nhân vật danh tiếng, trở thành người có thân phận, có địa vị, như vậy cô trở lại Tập Đoàn Vân thị mới có sức thuyết phục.
Nếu cô cái gì cũng không có, nhiều nhất sẽ bị bảo vệ đuổi ra ngoài chê cười.
Mục Lâm Kiên chính là chỗ dựa vững chắc cho cô, chuyện này ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu được, cô làm sao mã không rõ chứ.
“Thật xin lỗi! Nếu cậu muốn cho tôi rời đi, xin mời cậu nói với cậu Mục, tôi là được cậu Mục mời trở về, cái việc sa thải này, chỉ có người thuê tôi nói mới được.”
Ngữ khí của cô lạnh lùng, tựa như thật sự cô bị bán đứng, không hề chút cảm xúc nào.
“Cô có thể không cần gấp gáp như vậy: Lý Huy nghiến răng trừng mắt.
Anh ta cũng gấp!
Mục Lâm Kiên trở về lâu như vậy, thân là bác sĩ chủ trì, vẫn như cũ chịu bó tay, trong mắt người bên ngoài anh so với đám bác sĩ lang băm kia không khác biệt gì cả, truyền thống cả nhà danh y nghìn năm, không thể bị hủy trong tay anh ta được, huống chỉ Mục Lâm Kiên sở dĩ bệnh tái phát lại nhiều lần cũng là vì thời kỳ chăm sóc phục hồi không tốt!
Trong giới y học, đây là chuyện tâm thường, trong một tuần sẽ có hiệu quả, nhưng với tư cách là một bác sĩ nổi tiếng ở thành phố.
A, anh ta đã bỏ ra một tháng.
“Vũ Vân Hân tôi hy vọng cô nhận rõ thân phận của cô, nếu cậu chủ của chúng tôi có cái gì không hay xảy ra, cô cũng sẽ không sống tốt được đâu, ông cụ Mục cũng sẽ không buông tha cho cô.”
Vũ Vân Hân cười lạnh, cao ngạo giương mắt: “Cô gái xinh đẹp như tôi đây, ai kêu cậu chủ nhà các anh mê mẩn vẻ ngoài của tôi chứ!”.