Chỉ thấy Vũ Vân Hân bình tĩnh lấy ra một phần tài liệu từ trong túi đựng hồ sơ, cung kính đưa tới trước mặt Mục Lâm Kiên: “Quả thật là mạo muội khi xuất hiện trước mặt Tổng giám đốc Mục, đây là tài liệu dự án của tổ năm chúng tôi, trước đây nó đã được đệ trình cho quỹ đầu tư mạo hiểm và đã được thông qua, nhưng bởi vì tôi xin nghỉ, cấp dưới không hiểu chuyện, không biết rằng dự án của tổ năm chúng tôi cần phải được Tổng giám đốc Mục xem xét thì mới được tính là thông qua.
Vì thế, tôi đã cố ý dành thời gian đến đây, tự mình đưa tài liệu đến tận tay Tống giám đốc Mục.”
Những lời này khiến Lục Tâm, Lý Huy và Vũ Thư Anh bối rối.
Chỉ có Mục Lâm Kiên cong môi một cách hứng thú, anh hết sức phối hợp nhận lấy tài liệu của dự án ‘Vũ Vân Hân lễ phép cười gật đầu một cái với tất cả mọi người, cuối cùng dời tâm mắt nhìn về phía Vũ Thư Anh.
Ánh mắt hai người phụ nữ va chạm.
Vũ Thư Anh chột dạ quay chỗ khác, cố ý tránh tầm mắt cô.
Nhưng mà như vậy càng khiến âm thanh đôi giày cao gót của cô đi về phía cô ta.
Vũ Vân Hân dừng lại trước mặt cô ta.
Cả người cô ta căng cứng, vốn dĩ không dám xoay người nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh, chỉ cảm nhận được Vũ Văn Hân đi đến gần cô ta, nhẹ giọng nói bên tai: “Bộ trưởng Vân đang cospay sao?”
Cô ta sợ hãi trợn to mắt, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía cô ta.
“Thật không ngờ bộ trưởng Vũ có khẩu vị tốt như vậy” Vũ Vân Hân ngạo nghễ cong khoé môi, giễu cợt đánh giá trang phục y tá của cô ta: “Cô mặc như vậy đi tới phòng bệnh của Tổng giám đốc Mục, người không biết còn tưởng rằng cô tới để nhìn trộm Tổng giám đốc Mục đấy!”
“.” Mặt mũi Vũ Thư Anh bị ném mất, cô ta vô cùng xấu hổ cúi đầu thật thấp.
Một tay của Vũ Vân Hân đùa giỡn đặt trên bả vai của cô ta, tiện tay cởi khẩu trang mà cô ta đang mang ra.
Cả khuôn mặt lộ ra, quả nhiên cô ta chính là Vũ Thư Anh.
“Thật xin lỗi! Tổng giám đốc Mục, chỉ là tôi nghe được rằng anh bị bệnh, cho nên mới đến thăm một chút mà th Vũ Vân Hân nhìn bộ dạng hoảng hốt của cô ta, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Không ngờ, con hàng này kinh sợ lên là sẽ khiếp nhược như vậy.
Nhưng mà nếu đã tới, sao cô có thể bỏ qua cho Vũ Thư Anh dễ dàng như vậy được/ Đừng quên, đối với Vũ Thư Anh sự thù hận của cô cũng không chỉ là tồn tại đơn giản giữa đồng nghiệp, mà còn có toàn bộ Vân thị!
“Bộ trưởng Vũ, cô như vậy không đúng!
Đến thăm Tổng giám đốc Mục, tại sao lại mặc quần áo của y tá?”
‘Vũ Vân Hân cao ngạo ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Một người mặc quần áo y tá thường ngày rón rén đi vào, bộ dạng sợ sệt, vốn không dám nhìn về phía Mục Lâm Kiên ở phía trước, mà là nhìn Vũ Vân Hân với ý xin giúp đỡ: “Chào côi Tôi tới lấy lại đồng phục làm việc!”
Vũ Thư Anh không dám tin.
Người này chính là cô y tá mới vừa rồi cầm tiền của cô ta, tại sao lại xuất hiện ở đây?
“Mời cô gái này trả lại quần áo cho tôi!
Trong bệnh viện này, không có đồng phục làm việc thì không thể đi làm được, như vậy sẽ khiến tôi bị trừ tiền chuyên cần.
Tôi trên có già dưới có trẻ, không gánh nổi loại gánh nặng này” Giọng nói của y tá run rẩy, yếu ớt.
Cô ta bất lực cúi đầu.
“Bộ trưởng Vũ, thật không ngờ cô còn có thói quen trộm quần áo của người khác” Vũ ‘Vân Hân quạt gió thổi lửa.
“Tôi không có trộm! Rõ ràng tôi đã cho cô †a tiền, cô ta cầm tiền của tôi, tôi cầm quần áo của cô ta” Vũ Thư Anh phát hiện bản thân đã trúng kế: “Tổng giám đốc Mục, xin anh tin tưởng tôi, tôi thật sự chỉ muốn đến nhìn anh một chút”
Vừa dứt lời, cô ta nhìn thấy Vũ Vân Hân cầm ly thuỷ tinh đầy nước lên.
Trong nháy mắt, tất cả biện luận tranh cãi của Vũ Thư Anh đều bị chính cô ta nuốt xuống.
Vũ Vân Hân giống như bắt được đãng chuôi, đầu ngón tay vô tình hay cố ý gõ nhẹ vào ly, giống như đang cảnh cáo cô ta vậy.
“Thật xin lỗi! Là tôi không tốt! Tôi không nên phạm phải sai lâm cấp thấp như vậy, lần sau tôi sẽ đi vào theo thủ tục” Vũ Thư: Anh cúi đầu xuống, nói xin lỗi một cách thành kính.
Mục Lâm Kiên ngồi ở trên giường bệnh, lãnh đạm giương mắt nhìn về phía Vũ Vân Hân..