Mục Lâm Kiên rõ ràng có vào thang máy chuyên dụng, vì sao phải một hai đi thang máy bình thường của nhân viên? Còn có Lục Tâm đâu? Bình thường thì anh ta phải ở bên cạnh Mục Lâm Kiên mới đúng” Vũ Thư Anh càng nói càng kích động, một tay túm chặt tóc của Ninh Uy: “Hôm qua tôi đã phát hiện cô không ổn rồi, tôi nói cho cô biết không được cướp người đàn ông của tôi, càng không được chơi tôi nếu không tôi sẽ khiến cô thật sự không bằng con chó.”
Ninh Uy bị dọa đến run rẩy cả người.
Đầu óc Ninh Uy choáng váng, còn đứng không vững thì đột nhiên cửa thang máy mở ra, người cô ta không còn gì chống đỡ ngã ra khỏi cửa.
Giày cao gót không còn mang trên gót chân mà rơi khỏi lan can hành lang đập thẳng vào đầu Vũ Vân Hân.
Nỗi đau chí mạng khiến Vũ Vân Hân cảm giác cả người giống như sắp vỡ ra vậy.
Cô vội vàng che đầu lại, chỉ nghe thấy mấy tiếng vù vù vang lên.
Cảm giác ý thức trước mắt dần dần mơ hồ, dần dần chỉ còn một màu tối đen không nhìn thấy gì Cô mờ mịt không biết làm sao giống như người mù, chỉ có thể dang tay thử tìm phương hướng.
“Có ai hay không? Gọi xe cấp cứu giúp tôi Giọng của cô dần dần yếu ớt đi, cuối cùng cô ngã xuống đất.
“A!”
Một tiếng hét chói tai, mọi người hoảng sợ.
Âm thanh giày cao gót lộc cộc khi gần khi xa, Vũ Vân Hân mơ hồ nghe được xung quanh có người.
Nhưng mà dù cô cố gắng mở mắt thế nào cũng không mở được, chậm rãi ý thức cũng không còn nữa.
Cả người cô mờ mịt không còn sức lực nằm ở kia “Không được lên tiếng, nếu cô lên tiếng tôi sẽ nói là cô hại chết Vũ Vân Hân.”
Ninh Uy thấp thỏm lo âu nghe vậy thì lắc đầu không dám lên tiếng.
Cô ta làm như: không có chuyện gì mà đỡ Vũ Vân Hân nằm trên sàn nhà lên.
Mở di động ra, bên trên có bất kỳ mệnh lệnh gì thì cô ta đều cần phải thực hiện theo.
Ninh Uy lén lút đem Vũ Vân Hân kéo vào nhà vệ sinh nữ.
Trước khi mọi người chú ý, cô ta đã đẩy Vũ Vân Hân vào một căn vệ sinh nhỏ bên trong nhà vệ sinh nữ.
“Làm tốt lắm, chờ tôi!”
Sau khi di động truyền đến những tin đó thì cô ta đột nhiên nghe thấy những âm thanh đứt quãng.
Ninh Uy hoảng sợ, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ mang đến tai bay vạ gió cho Vũ Vân Hân.
Nhìn Vũ Vân Hân vẫn không nhúc nhích, cô ta sợ hãi đưa tay đến dưới mũi của Vũ Vân Hân, thấy Vũ Vân Hân vẫn thở đều thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảm tạ trời đất, không có chết.
Cô mang một đôi giày cao gót tám cm, đế giày làm băng gỗ, ngày thường vì để thuận tiện cho việc đi lại không đau cho nên cô ta mới lựa chọn gót dày.
Không ngờ rằng lực sát thương lại lớn như vậy.
Xuất phát từ áy náy mà cô ta đặt tay lên đầu Vũ Vân Hân, khẽ vuốt một chút rồi nói: “Không sao đâu! Chờ cô tỉnh lại thì đã không có chuyện gì rồi.”
Đợi chừng năm phút thì nghe được có người bước vào cửa nhà vệ sinh nữ.
Ninh Uy vội đứng dậy, cẩn thận mở cửa nhà vệ sinh ra.
Nhìn thấy Vũ Thư Anh dẫn theo hai người đàn ông vạm vỡ bước đến.
“Cốc cốc cốc!”
Cánh cửa trước mặt của Ninh Uy bị gõ vang, cô ta khẩn trương hỏi: “Có… Chuyện gì?”
Ninh Uy nhút nhát hoàn toàn không phải đối thủ của Vũ Thư Anh.
Vũ Thư Anh bảo một người đàn ông đạp cửa ra, sau đó hai người không nói lời nào mà lấy ra một cái túi da rắn đặt Vũ Vân Hân vào trong.
“Các người muốn làm gì?”
Ninh Uy nhận ra không đúng rồi.
“Nhặt xác giúp cô!” Vũ Thư Anh giận dữ trừng mắt nói.
“Cô ấy còn chưa chết!” Vừa rồi cô ta đã xem thử vẫn còn thở mà, sao lại phải nhặt xác.
“Đã chết rồi! Là do cô tự lừa gạt bản thân mà thôi.
Cô đã giết người, nếu không phải Vũ Thư Anh tôi niệm tình cô là họ hàng của tôi, thì tôi cũng không rảnh đi giúp cô thu dọn hậu quả đâu! Bây giờ tôi để người ta khiêng cô ấy ra ngoài, sau đó hỏa táng, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay”.