“Anh ơi!” Ba đứa bé vội chạy đến sà vào.
lòng ôm lấy Lục Tâm: “Bọn em đã không thấy Búp Bê một ngày rồi, có phải bị boss bắt đi rồi không?”
Bọn trẻ kìm nén nước mắt, bàn tay bé xíu năm lấy vạt áo của Lục Tâm, lo lắng chau mày, dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt không còn được lanh lợi như trước.
“Mấy em đợi một lát, để anh báo với anh Mục một tiếng”
Lục Tâm hỏi ý Mục Lâm Kiên có thể để bọn trẻ vào không vì bọn trẻ đã đến cổng biệt thự lâu đài cổ.
Mục Lâm Kiên nhìn vào camera chuông cửa, ba đứa bé co rúm vì lạnh.
Căn biệt thự nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh nên nhiệt độ ban đêm chênh lệch rất lớn, gió lạnh thổi làm khuôn mặt bọn trẻ đỏ ửng lên.
“Bọn trẻ vẫn còn nhỏ, giờ không tìm thấy mẹ, chúng thực sự đang rất sợ hãi và lo lắng.
Hay là chúng ta để bọn chúng vào nhà đi anh Mục”
Mục Lâm Kiên nhíu mày không vui, lạnh lùng nhìn.
Dường như đề nghị của Lục Tâm rất thừa thãi.
Đối với một người trước giờ không thích trẻ con như anh mà nói, dựa vào cái gì mà để mấy thằng nhóc con này vào nhà, hơn nữa bọn chúng suốt ngày cứ nói xấu anh.
Lục Tâm lạnh lùng nghiêm túc nhìn Mục Lâm Kiên, anh không trả lời thì xem ra đã hết hy vọng.
“Vào đi”
Mục Lâm Kiên lạnh nhạt nói.
Ba đứa bé giống anh về cái tính ngang bướng và kiêu ngạo.
‘Vừa bước vào cổng, một căn nhà rộng lớn trang hoàng đẹp lộng lẫy hiện ra trước mắt, bọn trẻ hết sức kinh ngạc.
Để Mục Lâm Kiên không xem thường, ba đứa bé ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào đại sảnh.
Ngay cả bảo vệ, vệ sĩ, quản gia, đầu bếp…
Đều có nghiệp vụ chuyên môn, đúng là rất chú trọng.
Như một cảnh tượng như Đế Vương mà chỉ có thể thấy trên phim ảnh.
Mục Lâm Kiên lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha nhìn về phía ba đứa bé ngây thơ.
Bọn trẻ đứng cách anh hai mươi mét nhưng lại đứng gần sát Lục Tâm.
Bọn trẻ nắm chặt tay của Lục Tâm và vây quanh anh ta.
Mục Lâm Kiên quá mạnh mẽ khiến bọn chúng thấy sợ hãi “Ngồi” Mục Lâm Kiên lạnh lùng nói.
“Bọn cháu thích đứng” Ba đứa bé bảo vệ sự kiên cường cuối cùng của mình.
Cho dù nghèo cũng phải làm ra vẻ kiêu ngạo, nếu không thì khí thể sẽ càng trở nên yếu hơn “Đừng có đứng đó nói chuyện với chú”
Mục Lâm Kiên lạnh lùng hạ giọng nói.
Ba đứa bé nhìn về hướng Lục Tâm rồi nhìn những vệ sĩ xung quanh, ai cũng đứng cả.
Chẳng lẽ ai nói gì thì phải ngồi xuống mới có thể nói chuyện với chú được? Biến thái vậy sao?.